"Chúng ta phải nghĩ cách khác mới được, hơn nữa kế hoạch nhất định phải thành công, tôi cho anh hạn cuối cùng vào ngày mai!"
Tiêu Bảo Văn vừa nghe thấy lời này thì lập tức choáng hết cả đầu.
Ở đó có rất nhiều vệ sĩ chuyên nghiệp ẩn nấp trong đám người, nếu anh ta hành động một mình thì có thể sẽ chết rất thảm, vẫn phải nghĩ cách khác mới được, có điều việc này cần phải tiêu tốn một lượng tài chính tương đối "khổng lồ" đây.
Ngày hôm sau, Tô Thanh Anh vẫn đưa Tô Cảnh Nhạc đến trường như thường lệ, xung quanh toàn người của cô nên không có gì phải lo sợ.
Cô ngồi xổm trước mặt Tô Cảnh Nhạc, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé.
"Đi học nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời cô giáo, dù bên ngoài có xảy ra chuyện gì thì con cũng đừng ra ngoài, nhớ chưa?"
Tô Cảnh Nhạc rất ngoan ngoãn gật đầu.
Vì chắc chắn có người đang theo dõi cậu nên mẹ đã hành động từ lâu rồi, cho nên vì an toàn của bản thân, cậu không thể rời khỏi trường mẫu giáo một mình.
"Moah... Bảo Bối ngoan quá!"
"Mẹ, càng ngày mẹ càng có nhiều cách gọi, trước đây có Đại Bảo Tiểu Bảo, bây giờ lại thêm một Bảo Bối nữa, xong thỉnh thoảng tự nhiên lại gọi Tô Cảnh Nhạc, mẹ gọi con bằng một cái tên cố định khó lắm sao?"
"Vậy thì gọi con là bảo bối nhé, con mãi mãi là bảo bối trong lòng mẹ!"
Tô Cảnh Nhạc gật đầu, hoàn toàn không để ý tới động tác của cô.
Tô Thanh Anh chỉ vào má mình, hy vọng cậu bé có thể bày tỏ tình yêu dành cho mẹ, nhưng cậu nhóc kiêu ngạo này lại xách cặp sách của mình rời đi.
Nhưng dù như thế nào cũng không thể làm cho người khác tức giận, tóm lại là vẫn thấy rất đáng yêu.
Nhìn cậu bé đi vào trường, lúc này Tô Thanh Anh mới quay người rời đi.
Buổi trưa, Tô Cảnh Nhạc ăn cơm trưa xong thì thấy cực kỳ buồn ngủ, bình thường giấc ngủ của cậu đều rất đúng giờ, không thể đột nhiên xảy ra tình huống buồn ngủ díp cả mắt vào như vậy được.
Huống hồ sáng nay cậu bé cũng không hề vận động mạnh, hơn nữa cơn buồn ngủ này có vẻ hơi bất thường...
Suy nghĩ của Tô Cảnh Nhạc hoàn toàn bị cắt đứt, đầu nghiêng ngả rồi gục xuống bàn ăn.
Khi cô giáo lại gần, thấy cậu bé như vậy thì lắc đầu và mỉm cười.
Đêm qua không ngủ sao? Bây giờ chỉ ăn cơm thôi mà cũng có thể ngủ được, đúng là một cậu nhóc đáng yêu.
Thế là cô giáo đã bế cậu về phòng ngủ trưa.
Ngay sau khi cô giáo rời đi, một bác đeo khẩu trang bước vào phòng ngủ trưa của trẻ em, sau đó bà bước ra và trên tay bế theo Tô Cảnh Nhạc.
Dùng quần áo của mình để che khuất người đứa bé, sau đó vội vội vàng vàng đi đến nơi không có camera, lấy bao tải đã chuẩn bị từ trước ra rồi đặt Tô Cảnh Nhạc vào trong.
Lúc rời đi, người gác cửa nhìn thấy là người dọn dẹp, bên trong bao tải hẳn là rác rưởi gì đó nên cũng không để ý nhiều.
Đổi lại là ai cũng không thể ngờ được bên trong chiếc bao tải này lại là một đứa trẻ.
Bà bác đó đi vào một con hẻm nhỏ, lúc đi ra thì bao tải trong tay cũng đã biến mất, thay vào đó là một cái túi trống rỗng, bên trong đựng cái gì cũng không biết.
Sau bữa trưa, cô giáo cho các bạn nhỏ tập thể dục một lúc, sau đó về phòng ngủ trưa, đợi đến khi sắp xếp cho tất cả học sinh vào phòng ngủ xong xuôi, nhưng lại không thấy bóng dáng Tô Cảnh Nhạc trên chiếc giường nhỏ của cậu bé.
Ngay cả trong nhà vệ sinh cũng không có, bỗng nhiên nhớ tới lời đồn đại gần đây nên cô giáo đã ra ngoài tìm ngay lập tức, nhưng tìm khắp trường mầm non cũng không thấy bóng dáng Tô Cảnh Nhạc đâu.
Điều này khiến cô giáo không khỏi thấy hơi lo lắng.
Lập tức chạy đến chỗ chú bảo vệ: "Chú ơi, chú có thấy một bạn nhỏ chạy từ trong đây ra ngoài không?"
"Không có không có, bạn nhỏ bình thường thì sao có thể đi ra tận khu vực này được?"
Ngoại trừ cổng lớn ra thì trường mẫu giáo còn có một hàng rào, các bạn nhỏ bình thường không thể leo ra, vì vậy rốt cuộc Tô Cảnh Nhạc đi đâu rồi?
Không phải là đã xảy ra chuyện gì thật rồi chứ?
Cô giáo sợ hãi lấy điện thoại ra, mau chóng gọi vào số của Tô Thanh Anh.
Không thể để đứa bé này xảy ra chuyện, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì trường mầm non của bọn họ có thể sẽ xong đời thật đấy!
"Cô Tô, xảy ra chuyện lớn rồi, không thấy bạn Tô Cảnh Nhạc đâu nữa, trước đó tôi có đưa cậu bé vào phòng ngủ trưa, nhưng một tiếng sau thì không thấy đâu nữa, tôi tìm cả trường cũng không thấy, hỏi chú bảo vệ ở cổng cũng bảo không thấy ai. Vì thế tôi hoài nghi có phải bạn Tô Cảnh Nhạc đã xảy ra chuyện gì rồi không, nếu cần gì thì phía nhà trường chúng tôi nhất định sẽ tích cực phối hợp điều tra..."
Cô giáo nói chuyện gần như sắp khóc, còn Tô Thanh Anh thì còn tâm trí nào để nghe tiếp nữa.
Không phải hoài nghi cậu đã xảy ra chuyện, mà căn bản là đã xảy ra chuyện rồi!
Phòng trừ trăm đường, cuối cùng vẫn để xảy ra chuyện này!
Sau khi cô giáo gọi điện cho Tô Thanh Anh thì tiếp tục báo tin cho Nguyễn Hạo Thần, có lần Nguyễn Hạo Thần đến đã để lại số điện thoại của mình, nói nếu có chuyện gì thì nhất định phải kịp thời báo cho anh.
Sau khi Nguyễn Hạo Thần biết tin đã gắt lên tiếng, sau đó rời rời khỏi công ty.
Lập tức bảo Hứa Dịch kiểm tra định vị của cậu bé, nhưng khi Hứa Dịch tra ra vị trí thì vẻ mặt lại có vẻ hơi khác thường.
Đây chẳng phải nơi cô Tô Khiết rơi xuống biển sao?
Đã năm năm trôi trôi qua rồi, Lâm Tiêu định giẫm lên vết xe đổ hay sao?
Lúc Tô Thanh Anh cúp điện thoại của cô giáo, trên chiếc điện thoại đã nhận được một tin nhắn mới, nơi đó là nơi cô quen đến nỗi không thể quen hơn, chính là chỗ cô rơi xuống biển rồi lại sống lại.
Ngay sau đó cô lập tức lái xe xuất phát.
Lâm Tiêu lén lút về nước từ bao giờ vậy?
Thế mà lại không ai hay biết, xem ra thủ đoạn của cô ta đã tiến bộ hơn nhiều rồi.
Hơn nữa cô ta chơi cái trò bắt cóc này quen rồi hả? Cả ngày từ sáng đến tối chỉ thấy đi bắt cóc, quan trọng là lần nào cũng có thể chọc đúng huyệt chết của cô.
Nửa tiếng sau, Tô Thanh Anh đã tới nơi mà cô rời khỏi chỗ này vào năm năm trước, cũng chẳng có thay đổi gì nhiều, rõ ràng là chuyện đó cũng qua lâu thế rồi, nhưng khi cô quay lại nơi đây thì mọi chuyện như vừa mới xảy ra ngày hôm qua.
Cho nên có những nỗi đau là thật sự không thể quên được, có những cảnh tượng cũng luôn thường trú ở trong lòng, không sao gạt đi được.
Lâm Tiêu đứng quay lưng lại với Tô Thanh Anh, gió nhẹ thổi tung tóc của cô ta, thế cảnh tượng lại mang vẻ đẹp đến chết người.
Dù Lâm Tiêu không quay người cũng biết rằng cô đã tới.
"Cô nghĩ tôi gọi cô là Tô Thanh Anh sẽ tốt hơn hay là Tô Khiết?"
"Cô gọi tên tôi là tôi chỉ thấy cực kỳ buồn nôn, mau giao con trai tôi ra đây!"
Nghe vậy, Lâm Tiêu mới chậm rãi xoay người lại.
Trải qua một khoảng thời gian nghỉ ngơi, sắc mặt của cô ta đã khôi phục lại vẻ hồng hào, vết thương trên người cũng đã kết vảy, chỉ là cái chân kia sẽ mãi mãi không thể lành được.
"Xem ra cô thật sự rất quan tâm đến đứa đứa con trai này của cô, đối với cô mà nói, nó thật sự quan trọng đến mức đó sao?"
Hỏi câu này không phải hỏi thừa sao?
Con trai của mình thì chắc chắn phải cực kỳ quan trọng với mình rồi.
Hỏi những câu như thế này thật sự rất thừa thãi.
"Ví dụ cô cũng có con trai của của mình, vậy đối với cô mà nói chẳng lẽ nó không quan trọng sao?"