“Bất kể người đó có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa cũng không liên quan tới mẹ con mình, cho nên con không cần quá bận tâm tới việc của người đó.”
Tô Cảnh Nhạc thực sự thấy khó hiểu. Rõ ràng mẹ của cậu chưa hoàn toàn buông bỏ được, nhưng lại cứ thích bày ra vẻ rất vô tình.
Rốt cuộc lý do tại sao phải làm như vậy?
Tôn Tử Phàm không đi sâu vào tìm hiểu. Nguyễn Hạo Thần càng tỏ thái độ thế này, anh ta càng thích thú. Điều đó chứng tỏ Tô Thanh Anh rồi sẽ thuộc về anh ta.
Không còn thuộc về người đàn ông tên Nguyễn Hạo Thần nữa.
Hễ nghĩ tới chuyện này là trái tim vui sướng khôn tả.
Vì cô gái này là người mà anh ta đã yêu mến bấy lâu, còn là thanh mai trúc mã của anh ta. Nếu họ có thể về chung một nhà thì thật sự là một cặp đôi trời sinh.
Sau khi Nguyễn Hạo Thần giải tán người của mình, người bên phía Tô Thanh Anh cũng từ từ rút lui.
Lúc Tô Cảnh Nhạc trở về trường mẫu giáo, cậu bé còn bất giác ngoái đầu nhìn. Thật ra thì Nguyễn Hạo Thần vẫn chưa bỏ đi, đúng không?
Chiếc xe hơi đỗ ở góc kia chẳng phải là xe của người đó sao?
Rõ ràng là không đành lòng, rõ ràng là đau buồn đến thế, nhưng lại làm chuyện khiến người ta thất vọng như vậy. Rốt cuộc người đó đang giấu giếm mẹ con họ điều gì?
Câu hỏi này khiến Tô Cảnh Nhạc hết sức phiền muộn. Cậu không nghĩ ra được bất cứ lý do nào.
Quả đúng là Nguyễn Hạo Thần chưa bỏ đi. Đến khúc rẽ, anh đã quay xe lại.
Cảm giác có dòng chất lỏng nóng ấm chảy ra từ mũi mình, ngón tay khẽ đưa lên chạm vào. Màu máu đỏ tươi đập vào mắt, tay cũng không khỏi run lên.
Hiện giờ đã nghiêm trọng đến mức độ này rồi sao?
Đôi mắt chớp lia lịa. Đúng vào lúc anh đang hơi hoang mang thì chiếc điện thoại di động đặt cạnh đột nhiên đổ chuông.
Nhìn thấy cuộc gọi đến là của Chu Ngọc, anh lập tức bắt máy.
Vội vàng cầm khă giấy lau mũi, khi thấy không còn bất cứ dấu vết gì mới bình tĩnh lại.
“Alo!”
“Đến chỗ cũ. Tôi có việc muốn bàn với anh.”
“Được.”
Hình như đã rất lâu rồi anh và Chu Ngọc không gặp gỡ. Chuyện của Chu Ngọc anh cũng nghe đồn đại không ít. Bấy lâu nay, Nguyễn Hạo Thần luôn cho rằng, anh và Chu Ngọc cực kỳ giống nhau.
Đều là những người mất đi rồi mới biết phải trân trọng.
Có một người con gái đem đến cho họ bài học trưởng thành vô bờ, cuối cùng khiến họ không thể nào quên, cũng luôn muốn tìm lại cô ấy để hoàn thành mối tình vỡ nát kia.
Có một câu nói hoàn toàn chính xác. Tình cảm đổ nát giống như một chiếc gương vỡ, có chắp vá thế nào cũng không thể gắn liền lại. Rồi dần dần sẽ nhận ra, gương thì vẫn là gương, nhưng vết nứt không thể nào xóa mờ được.
Trái tim của con người cũng vậy. Sau khi bị dao cứa qua, cho dù vết thương có khép lại thì sẹo vẫn còn đó, nhắc nhở họ trước kia đã trải qua những gì từng giờ từng phút.
Mỗi lần nghĩ đến đây, trái tim của Nguyễn Hạo Thần như bị một bàn tay to lớn bóp nghiến, đau nghẹn.
Đến quán bar, vì là ban ngày nên rất vắng người.
Yên tính lạ thường.
Chu Ngọc không vào phòng bao của họ mà ngồi trước quầy bar tầng một.
Lúc Chu Ngọc trông thấy anh, quả thực anh đã gầy xọp hẳn đi so với lúc trước.
Lần này không rót rượu cho Nguyễn Hạo Thần mà rót cho anh một ly nước trái cây vừa ép xong, hoàn toàn nguyên chất.
Nguyễn Hạo Thần nhìn động tác của anh ta, không kìm được hỏi: “Cậu định nốc hết cả quầy rượu này một mình à?”
“Dĩ nhiên là không,. Tôi có việc rất quan trọng muốn hỏi anh.”
“Có việc gì quan trọng thì cậu nói mau, hỏi mau. Ậm ờ lề mề có phải tính cách của cậu đâu.”
Nguyễn Hạo Thần uống một ngụm nước trái cây, giọng lạnh tanh, có thể nói là không có mảy may chút hơi ấm nào.
“Đợt trước, tôi gọi cho Ngụy Toàn. Cậu ấy bảo với tôi là anh vừa phẫu thuật xong, vẫn đang hôn mê. Anh không định cho tôi một lời giải thích về chuyện này à?
Anh giấu tất cả mọi người thì được, nhưng riêng tôi thì anh không thể giấu giếm được.”
Lúc nói đến lời cuối cùng, Chu Ngọc đã quát ầm lên.
Hơn nữa, hốc mắt anh ta đỏ hoe, có lẽ anh ta đã đoán được nguyên nhân sức khỏe của Nguyễn Hạo Thần.
Nguyễn Hạo Thần cụp mắt xuống. Anh của trước kia huy hoàng là thế, luôn là người khác không dám đối mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Bây giờ đến lượt anh né tránh ánh mắt của người khác.
Bất chợt, làn môi mỏng nhếch lên nở một nụ cười ma mị.
Gương mặt mang vẻ bất cần.
Có thể nói là lúc nãy so với bây giờ thay đổi khá lớn.
Trong thoáng chốc, Chu Ngọc không hiểu nổi rốt cuộc anh đang nghĩ gì, mà bệnh của anh là thật hay giả?
“Nếu tôi thật sự có chuyện gì đó, không đời nào tôi lại giấu cậu. Lúc cậu gọi cho Ngụy Toàn, đúng là tôi vừa phẫu thuật xong, hôn mê rất lâu. Chẳng qua là vì thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng thôi.
Bị đau ruột thừa tương đối nghiêm trọng, bệnh cũ từ năm năm trước chưa dứt hẳn. Sau khi Tô Khiết ra đi, ngày nào tôi cũng uống rượu, sau đó lại thường xuyên bỏ ăn. Sức khỏe suy sụp như thế đấy.”
Nhìn biểu cảm của anh, Chu Ngọc vẫn hơi hồ nghi. Thật sự chỉ đơn giản như lời anh nói ư?
Lúc đó, rõ ràng Ngụy Toàn bảo là gan của Nguyễn Hạo Thần có vấn đề, sao anh lại nói là đau ruột thừa?
“Bấy lâu nay, tôi đã lừa dối cậu bao giờ chưa?”
“Anh nói câu này ra mà lương tâm không cắn rứt à? Anh lừa tôi bao nhiêu lần bụng dạ anh không rõ chắc?”
Nụ cười của Nguyễn Hạo Thần mở rộng dần, vẻ mờ mịt trong mắt của biến mất tăm.
Lúc ở bên Chu Ngọc, anh còn có thể thấy nhẹ nhõm đôi chút. Những khoảng thời gian khác, anh luôn nghĩ ngợi rất nhiều, cũng phải cân nhắc rất nhiều.
“Thật ra, bệnh của tôi đã đỡ nhiều rồi. Tôi muốn uống rượu.”
Chu Ngọc không hề do dự, rót ngay cho anh một ly rượu.
Đến đây mà không uống rượu thì đúng là lãng phí thời gian.
Kỳ thực, cảm xúc của Chu Ngọc hơi phức tạp, nhưng người anh em thân thiết với mình không muốn cho mình biết thì anh ta cũng không nài ép.
Chắc chắn là có việc gì đó khiến anh không thể nói ra được. Khi nào muốn nói, tự khắc anh sẽ nói ra thôi.
“Mà mấy tin đồn ong bướm của anh là thế nào? Tôi nhớ là lúc Tô Khiết mới bỏ đi, anh lạnh lùng phát sợ cơ mà. Ngay cả Lâm Tiêu anh cũng không động vào. Hành vi, thái độ của anh hết sức bất thường.”
“Tôi cảm thấy hành vi của cậu cũng rất bất thường. Trước kia, cậu cũng có khá nhiều tin đồn ong bướm. Chẳng qua là về sau đột nhiên thay đổi thôi. Thế cậu tưởng hành vi của cậu không bất thường à?”
Chu Ngọc: …
Sao tên này luôn tìm được lý do để cà khịa anh ta thế nhỉ?
“Thôi. Uống rượu, uống rượu. Không muốn tán gẫu mấy chủ đề tào lao với anh đâu. Lần nào anh cũng đam mê chọc ngoáy tôi. Nói không lại chứ chẳng lẽ tôi uống không lại anh chắc?”
Nguyễn Hạo Thần mỉm cười, cầm ly rượu lên nhấp khẽ một ngụm, không dốc cạn như trước đây nữa.
Rõ ràng thời gian còn rất dài, thật ta anh cũng muốn cuộc đời mình dài thêm, rất muốn chứng kiến con trai anh dần khôn lớn trưởng thành, chứng kiến mọi niềm vui, nỗi buồn của cậu bé.
Nên hiện tại anh phải yêu quý, bảo vệ sức khỏe của mình hơn, dù muốn uống rượu thì chỉ nhấp môi cho đã cơn thèm là được, không thể tham uống.
Sau khi trở về, Tiêu Bảo Văn kể lại mọi chuyện xảy ra hôm nay cho Lâm Tiêu nghe.
“Ý anh là ba bên đều đã cử người âm thầm bảo vệ thằng nhóc đó?”
“Phải. Hôm nay, lúc đám người đó ồ ạt xông ra, anh sợ hết hồn. May mà khi đó anh chưa ra ngoài.”