Hai người áo đen đi đến, lập tức đưa Tần Ngọc Linh ra ngoài.
Tần Ngọc Linh không biết mình sẽ bị đưa đi đâu, nhưng lúc cô ta nhìn thấy những bức tường cao đó, cô ta đã biết vận mệnh của mình sẽ thế nào.
Chu Ngọc nói được làm được, những gì anh nói trước giờ không chỉ là nói mà thôi. Anh nói muốn tống cô ta vào ngục là sẽ tống cô ta vào ngục.
Lúc một số người nhìn thấy bộ dạng của Tần Ngọc Linh, họ không có một chút cảm thông nào.
Bởi vì bộ dạng này của cô ta là do hút một số chất gây nghiện, cho nên cô ta có gì đáng để đồng tình?
Tần Ngọc Linh mặc quần áo tù, mái tóc dài xơ xác của cô ta bị cắt hết, cơ thể loạng choạng bước vào.
Những người kia đều tới tấp quăng ánh mắt khác thường về phía cô ta, có người từng thấy kẻ nghiện, nhưng chưa từng thấy ai biến thành bộ dạng này, hoàn toàn chỉ còn là một bộ xương, một chút thịt cũng không có.
Tần Ngọc Linh tìm một chỗ râm mát ngồi xuống, ánh mắt đờ đẫn nhìn nơi này.
Cô ta dường như đã nhìn thấy cái chết của mình.
“38 thối quá, cút xa một chút không được ngồi ở chỗ của tôi. Trên người như vậy là bao lâu không tắm rồi, thối như phân!”
Biểu cảm của một nữ phạm nhân có thể nói là vô cùng ghét bỏ, như thể kẻ nghiện như cô ta là thứ khiến người ta chán ghét nhất.
Không biết còn gieo họa cho bao nhiêu người.
Tần Ngọc Linh chậm rãi đứng lên, khập khiễng rời đi.
Nữ phạm nhân kia và những người khác nhìn nhau rồi bí mật gật đầu,
Lúc Tần Ngọc Linh đi ngang qua mấy nữ phạm nhân, một người đã đá thẳng một cước vào mông cô ta.
Tần Ngọc Linh lập tức ngã nhào ra đất, đau đến không nói nên lời.
“Thật sự không biết cô ta đã đắc tội với ai, phía trên ra lệnh mọi người có thể nhắm vào cô ta, trông đúng là thê thảm.”
Một số người nhìn xem có chút hả hê.
Thật ra bình thường những người mới đều sẽ bị nhắm vào, nhưng bị toàn bộ mọi người nhắm vào thì thật sự chưa từng xuất hiện, Tần Ngọc Linh chắc chắn là người đầu tiên.
“Đi đi, làm cho xong hết những công việc kia, nếu không thì bữa cơm tối nay sẽ không có phần cô.”
Tần Ngọc Linh bò dậy từ dưới đất lên, trên cánh tay cô ta đã đổ máu, là màu máu đỏ bầm.
Cô ta đã trải qua cuộc sống như vậy trong mấy ngày rồi, bị đánh đập là chuyện thường xuyên xảy ra, mọi người đều thượng cẳng chân hạ cẳng tay với cô ta, có thể nói là vết thương cũ chồng thêm vết thương mới, chưa lúc nào được sống dễ chịu.
Tần Ngọc Linh đứng dưới ánh mặt trời, cảm nhận được ánh nắng ấm áp, đôi mắt từ từ nhắm lại, cơ thể nhẹ nhàng ngã xuống đất…
Lúc Chu Ngọc nhận được tin này, trong lòng cũng không có bất kỳ gợn sóng nào. Mọi chuyện đều cần phải kết thúc, sự việc phát triển đến tình trạng như bây giờ, tất cả đều là Tần Ngọc Linh gieo gió gặt bão.
Cô ta cũng không thể oán trách được ai!
Tội nghiệt cô ta phạm phải đã đủ nhiều, bây giờ chết cũng chỉ là giải thoát thôi.
Chu Ngọc đặt điện thoại trong tay xuống, nhìn Thư Khả Như.
“Anh có một tin tốt muốn nói với em.”
Thư Khả Như đang nhai táo, tò mò nhìn anh.
Thế nhưng Thư Khả Như nhìn ra được, sắc mặt của anh ít nhiều có phần nghiêm túc.
“Tần Ngọc Linh bị anh đưa vào nhà giam mấy ngày trước, trong thời gian em hôn mê ba ngày, anh của em cũng đã sớm giày vò cô ta thành dáng vẻ người không ra người ma không ra ma. Cho nên lúc anh đưa cô ta vào nhà giam thì cô ta cũng không sống được bao lâu nữa.
Vừa rồi anh mới nhận được tin, Tần Ngọc Linh chết rồi, chết trong nhà giam.”
Sắc mặt của Thư Khả Như hơi sững lại một chút, có lẽ đây là quả báo của Tần Ngọc Linh.
Lúc ở trên hoang đảo kia, cô vẫn luôn nguyền rủa Tần Ngọc Linh không được chết tử tế, bây giờ đã thành sự thật!
“Chết thì chết đi, dù sao cô ta cũng đáng chết!”
“Đúng vậy, dù sao cô ta cũng đáng chết.”
Chu Ngọc phụ họa theo.
Như vậy cũng có nghĩa là mọi việc đã kết thúc.
Anh nắm tay cô: “Em còn nhớ lúc ở trên du thuyền em đã nói gì không?”
Thư Khả Như cẩn thận nghĩ lại, cô đã từng nói những lời không nên nói.
Nếu như sau khi Chu Ngọc biết chuyện của cô mà không chê cô thì vừa trở về cô sẽ cùng anh đi đến cùng dân chính đăng ký kết hôn.
Nhìn ánh mắt Chu Ngọc dần trở nên kỳ lạ.
Cô quả quyết lắc đầu: “Lúc ở trên du thuyền tôi đã nói gì? Không phải tôi đã hoàn toàn hôn mê sao? Lúc ấy xảy ra chuyện gì tôi hoàn toàn không biết.”
Phủ nhận đến cùng!
Tuyệt đối không thể tùy tiện thừa nhận.
Khóe miệng Chu Ngọc giật giật,
Đây là định giở trò sao?
“Cần anh nhắc nhở em một chút không?”
“Được. Nhưng anh nói xem lúc đó tôi đã hứa với anh cái gì? Trong ấn tượng của tôi thì tôi không có hứa gì với anh cả, ngoại trừ đau đớn cũng chỉ có đau đớn.”
Chu Ngọc nở nụ cười nhẹ: “Em như vậy là mất trí nhớ gián tiếp hay mất trí nhớ có chọn lọc?”
“Uầy! Tôi có thể nói là cả hai đều có không?”
“Cảm giác đau đớn lúc đó như thế nào?”
Nghe anh hỏi câu này, Thư Khả Như hoàn toàn không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Cô không suy nghĩ đã trả lời ngay: “Tôi cũng không biết phải hình dung cảm giác này thế nào. Anh có thể thử tưởng tượng cảm giác có con kiến gặm cắn anh, sau đó không ngừng gấp đôi lên, một vạn con kiến đang gặm cắn trái tim của anh. Anh có thể nghĩ xem cảm giác đó là như thế nào.”
Chu Ngọc trầm ngâm gật đầu.
Anh nhếch môi nở một nụ cười xấu xa.
“Em khắc sâu cảm giác đau đớn lúc ấy như vậy mà lại quên sạch lời nói của mình, cho nên chắc chắn là em cố tình không thừa nhận!”
Thư Khả Như:!!!
Đôi môi đỏ mấp máy mấy lần, nhất thời không biết nên phản bác như thế nào.
“Cho dù có quên mất thì sao chứ?”
Sự xuất hiện của Hướng Tây Thần giống như một cọng cỏ cứu mạng với Thư Khả Như.
Cô lập tức quay đầu, tủi thân nói: “Anh, Chu Ngọc bắt nạt em.”
Chu Ngọc ngây ra nhìn cô, chẳng lẽ cô nói những lời như vậy mà lương tâm không đau sao?
Hướng Tây Thần mang theo canh gà đã hầm xong bước vào, lúc đặt lên bàn rồi mở ra, mùi thơm của canh gà lập tức tràn ngập khắp phòng bệnh.
Anh ta quay đầu nhìn về phía Chu Ngọc: “Cho dù lúc đó em gái tôi đã nói với anh cái gì thì cũng không thể coi là thật, dẫu sao thì chắc anh cũng rất rõ tình trạng của em ấy lúc đó.”
Chu Ngọc hít sâu một hơi, trong lòng cảm thấy tủi thân.
Thời buổi này theo đuổi vợ thật khó. Vốn tưởng rằng đợi sau khi cô khỏe lại là có thể đưa cô đến cục dân chính đăng ký kết hôn, sao lại quên mất vẫn còn một chướng ngại vật.
Con đường theo đuổi vợ dài đằng đằng…
Tô Thanh Anh đang trên đường đến bệnh viện, cô đột nhiên nhận được điện thoại của Lý Lâm, nói là đã tìm được viện nghiên cứu bí mật của Nguyễn Hạo Thần.
Cho nên lúc đang đi được nửa đường cô đã quay đầu rời đi.
Lái xe mất khoảng nửa tiếng.
Tô Thanh Anh đi tới chỗ Lý Lâm nói.
Chính là phố Đông, một con đường rất phồn hoa, dòng người tấp nập.
Đặt viện nghiên cứu ở đây sao?
Cô nhanh chóng liên hệ với Lý Lâm.
Sau đó lấy một điếu trong hộp thuốc lá ra, tự mình châm lửa.