Sau khi Chu Ngọc rời đi, anh lái xe đến một nơi.
Ở đây rất ít người, có thể nói là gần như không có ai.
Một ngôi làng bỏ hoang, lúc gió nhẹ thổi qua khiến người ta cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu.
Trong thời tiết như thế này, ánh nắng tươi sáng rực rỡ, là không khí thoải mái nhất.
Nhưng ở nơi đây, tất cả đều trở nên quỷ dị.
Chu Ngọc lạnh lùng bước vào.
Trong một căn nhà cũ nát, hai người đàn ông áo đen canh giữ ở cửa.
“Cậu Tô!”
“Ừ, người ở bên trong thế nào?”
Chỉ là câu hỏi rất bình thường, không có một chút quan tâm nào.
“Tình hình dường như cũng không tốt lắm.”
Chu Ngọc gật đầu rồi bước vào.
Bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng gào thét của phụ nữ.
Người phụ nữ bị giam bên trong chính là Tần Ngọc Linh.
Ngay lúc anh ta đi ra, Hướng Tây Thần đã gửi vị trí của Tần Ngọc Linh cho anh ta, cũng chính là ở đây.
Hướng Tây Thần cũng tuyển hai người cấp duới này cho anh.
Trong phòng nồng nặc mùi nấm mốc, nhưng Chu Ngọc chỉ nhíu mày một cái, sau đó nhanh chóng giãn ra.
Vẫn là dáng vẻ mặt không cảm xúc, khi anh nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của Tần Ngọc Linh, trong lòng cũng không nổi lên một gợn sóng.
Đây là cô ta tự làm tự chịu!
Bây giờ Tần Ngọc Linh đã gầy đến da bọc xương, sắc mặt vàng vọt không còn một chút khí sắc khỏe mạnh.
Vẻ mặt của cô ta vô cùng đau đớn, chỉ mong được chết đi!
Cô ta có từng nghĩ tới kết cục nếu mình bị bắt trở về nhất định sẽ rất thảm, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ thảm đến mức này, cô ta không còn muốn sống nữa!
“Anh giết tôi đi! Cầu xin anh giết tôi đi!”
Tần Ngọc Linh hèn mọn cầu xin.
Giọng nói vô cùng khó nghe, hoàn toàn không còn sự trong trẻo êm tai như lúc trước.
“Thư Khả Như là em gái của Hướng Tây Thần, cô đánh cô ấy thành ra như thế, cô nên dự đoán trước kết cục của mình chắc chắn sẽ không tốt.
Tất cả những gì cô trải qua bây giờ đều là cô tự chuốc lấy. Cho dù Hướng Tây Thần không làm gì cô, tôi cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho cô!”
Nghe thấy giọng nói của Chu Ngọc, Tần Ngọc Linh chật vật mở mắt ra.
Ban đầu bóng người vô cùng mơ hồ, sau cùng thì dần trở nên rõ ràng.
“A Ngọc! Anh đến cứu em đúng không?”
Tần Ngọc Linh đột nhiên quên mất những lời Chu Ngọc vừa nói. Sao anh ta có thể tới cứu cô?
Cơ thể gầy trơ xương bò tới dưới chân anh ta, cánh tay đen nhánh kéo lấy ống quần Chu Ngọc.
“A Ngọc, em cầu xin anh đưa em ra khỏi nơi này đi được không? Bọn họ đã nhốt em ở đây ba ngày, mỗi ngày em đều trải qua trong tuyệt vọng. Cầu xin anh hãy dẫn em ra khỏi đây!”
Chu Ngọc ngồi xổm xuống.
Trong mắt anh hoàn toàn không có một chút tình cảm nào, toàn bộ trong đó đều là lạnh lẽo.
“Cô cảm thấy tôi sẽ đưa cô rời khỏi nơi này sao?”
Nghe vậy, cả người Tần Ngọc Linh cứng lại!
Sao cô ta lại đột nhiên quên mất Chu Ngọc đã biết mình làm ra những chuyện kia, những lời anh nói trước đó đã biểu đạt rất rõ ràng.
Người anh yêu không phải là Tần Ngọc Linh cô ta, mà là Thư Khả Như!
Bàn tay nắm ống quần của anh ta chậm rãi buông ra.
Sự tuyệt vọng trong lòng càng tăng thêm mấy phần.
Bây giờ cô ta không còn một người bạn nào, tất cả mọi người đều trở thành kẻ thù của cô ta, người đàn ông trước mặt có lẽ cũng chưa từng yêu cô ta, trên người cô ta vẫn luôn là bóng dáng của Thư Khả Như.
“Cô cảm thấy tôi sẽ dễ dàng buông tha cho cô như vậy sao?”
“Chu Ngọc, anh muốn giết em!”
“Giết cô thì cũng có lợi cho cô quá rồi. Hướng Tây Thần hẳn là đã tiêm không ít đồ cho cô, nếu không ba ngày không ăn không uống cô đã sớm đi đời nhà ma rồi. Cô có thể sống đến bây giờ là nhờ những thứ trong cơ thể cô.”
Dĩ nhiên Tần Ngọc Linh biết anh đang ám chỉ điều gì, chính bản thân cô ta là người hiểu rõ nhất..
Trong ba ngày qua cô ta sống không bằng chết, mỗi khi cơn nghiện kéo tới gần như có thể giết chết cô ta.
“Em biết sai rồi. Em cầu xin anh, em cầu xin anh đừng giết em!”
“Tôi không thể giết cô, nhưng tôi sẽ để cho người những trong phòng giam giết cô. Chắc cô cũng biết những người đó đều có tâm lý méo mó, nếu cô bị đưa vào đó thì cô cho rằng mình có thể sống được bao lâu?”
Lúc nghe được những lời này, trong lòng Tần Ngọc Linh đã hoàn toàn sụp đổ!
Bây giờ nếu trong tay cô ta đang cầm một con dao, cô ta nhất định sẽ không chút do dự đâm vào tim mình. Cô ta không hối hận về những gì mình đã làm, cô ta chỉ hối hận không giết chết Thư Khả Như!
Nếu Thư Khả Như chết, cũng đủ khiến những người này khổ sở cả đời, như vậy thì những đau đớn mà cô ta gánh chịu cũng đáng giá!
“Chu Ngọc, tôi thật sự vô cùng hối hận…”
“Bây giờ cô mới biết hối hận thì không cảm thấy đã muộn rồi sao? Cho dù cô có hối hận cũng không thể che giấu những tội ác mà mình đã làm.”
Tần Ngọc Linh si ngốc cười một tiếng, hốc mắt lõm vào, dáng vẻ như vậy ít nhiều cũng có chút thê thảm.
“Tôi nghĩ anh hiểu lầm ý tôi rồi. Hối hận mà tôi nói không phải là hối hận mà anh suy nghĩ, tôi chỉ đang hối hận vì mình không giết chết Thư Khả Như.
Ngay khi tôi bắt được cô ta, đáng lẽ tôi phải dứt khoát đâm một dao vào ngực cô ta, để cô ta không có cả cơ hội để thở dốc!”
Lúc Tần Ngọc Linh nói những lời này, giọng nói của cô ta có thể nói là vô cùng dữ tợn.
Sắc mặt Chu Ngọc càng lạnh lùng hơn mấy phần, đúng là đồ ngu xuẩn dạy mãi không khôn ra.
Trước đây rốt cuộc ánh mắt của anh ta mù đến cỡ nào mới có thể thích loại phụ nữ như vậy?
Lúc đó trái tim của anh ta đều cho chó ăn, nếu không sao lại có thể thích loại người tâm địa rắn rết như Tần Ngọc Linh!
“Cô có ý nghĩ như vậy thì nên đi chết đi. Nhưng tôi thật sự rất muốn biết rốt cuộc thù hận của cô đối với Khả Như lớn đến mức nào, mới có thể khiến cô liều mạng đối phó với cô ấy, khiến cô hận không thể làm cô ấy chết đi?”. truyen bjyx
“Ha!”
Tần Ngọc Linh cười lạnh.
“Tôi và cô ta có thù hận rất lớn. Lúc mới quen biết ở đại học, dựa vào cái gì mà cô ta luôn tỏa sáng hơn tôi. Rõ ràng tôi mới là người ưu tú nhất, nhưng mọi người đều vỗ tay tán thưởng cô ta, còn tôi chính là người không có tiếng tăm gì. Anh cảm thấy có công bằng không?
Vả lại, rõ ràng cô ta chỉ là một đứa mồ côi, tại sao có thể kết bạn với một người ưu tú như anh? Cho nên từ lúc đó cán cân trong lòng tôi đã mất thăng bằng.
Lúc ở bên anh khỏi phải nói tôi đã vui vẻ đến thế nào, biết rõ người anh thích nhất là cô ta, nhưng tôi vẫn không chùn bước đi tranh đoạt.”
Tần Ngọc Linh nói, nước mắt không kìm được lăn xuống.
“Cho dù tôi hận cô ta như vậy, căm ghét cô ta như vậy, nhưng cuối cùng người tôi thích vẫn là anh, tôi chưa từng nghĩ muốn làm hại anh!”
“Cô không làm hại tôi, bởi vì cô không có cách nào làm hại tôi được. Cho nên cô đã trút toàn bộ tức giận lên người Khả Như, cô có chết vạn lần cũng không đền hết tội!”
“Anh vừa tuyệt tình cũng rất vô tình, trước kia anh đối xử thế nào với Thư Khả Như, bây giờ lại đối xử với tôi như thế đó, còn làm tổn thương tôi hơn.”
“Cô nói không sai, tôi chính là một người đàn ông vừa tuyệt tình lai vô tình, ai bảo tôi đã biết được hết những cái gọi là sự thật. Còn cô luôn miệng nói thích tôi, nhưng cô lại hầu hạ dưới thân người đàn ông khác. Cái thích của cô khiến tôi buồn nôn.”
Chu Ngọc đứng lên, sau đó không chút do dự xoay người rời đi.
Tần Ngọc Linh khóc lóc đưa tay ra, nhưng đã không thể vãn hồi.