Không biết Tần Ngọc Linh đánh Thư Khả Như bao lâu, cuối cùng cô ấy cũng hôn mê, hô hấp vô cùng yếu ớt.
Tần Ngọc Linh thở hổn hển, lỗ mũi phát ra tiếng hừ lạnh lùng.
Cô ta ném gậy gỗ rồi nhanh chóng rời khỏi đây.
Cả hai vệ sĩ da đen đều cảm thấy Thư Khả Như chết chắc!
Hiện giờ vết thương trên người cô ấy vô cùng nghiêm trọng, nếu không được chữa trị kịp thời sẽ khiến một số vết thương bị nhiễm trùng, đến lúc đó vi khuẩn xâm nhập vào trong người. Còn nữa, Tần Ngọc Linh đã tiêm thứ đó vào người cô ấy, thế nên Thư Khả Như muốn sống rời khỏi đây là việc vô cùng khó khăn.
Thật là người phụ nữ ác độc!
Lúc xế chiều, Thư Khả Như chỉ cảm thấy cả người mình lạnh như băng, nước biển liên tục đập vào mặt cô ấy, hơn nữa còn dính vào vết thương hở miệng trên người khiến cô ấy đau như chết đi sống lại.
Trong nước biển có muối, vì vậy để cô ấy ngâm trong nước biển không khác gì xát muối vào miệng vết thương trên người cô ấy, còn có mưa lớn đánh vào mặt cô ấy, thật sự rất đau.
Có thể nói Thư Khả Như bị đau quá nên tỉnh lại, cô ấy bị trói vào một cây cột trên bờ biển, những đợt sóng biển đánh tới thỉnh thoảng lại ập lên đầu cô ấy, xem ra Tần Ngọc Linh thật sự muốn đẩy cô ấy vào chỗ chết!
Có điều cô ấy mới tỉnh táo được một lúc thì lại cảm thấy mí mắt nặng nề hơn, không bằng cứ vậy chết quách đi cho xong.
Tần Ngọc Linh che dù, nhìn cô ấy sắp bị nước biển chôn vùi, lòng thấy rất thoải mái, thì ra ngược đãi người khác sẽ làm cho tâm trạng của mình khoái trá đến vậy.
“Thư Khả Như, tôi vốn cho rằng cô sẽ sống được thêm vài ngày, nhưng nhìn tình trạng hiện giờ của cô giống như không sống nổi tới ngày ngày mai, cô bị tôi hành hạ tới chết chắc hẳn không cam lòng.”
Thư Khả Như loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Tần Ngọc Linh, cô ấy mở mắt ra một cách suy yếu, nhưng đợt sóng bất ngờ bổ nhào thật mạnh vào mặt cô ấy, chút ít nước biển tiến vào đôi mắt làm cô ấy đau xót.
“Tần Ngọc Linh… khụ khụ!”
Cô ấy ho ra nước biển lọt vào miệng mình.
“Kết cuộc của tôi thật sự rất thảm, nhưng mà tôi tin cô không thể khá hơn, luật trời có nhân quả, ông trời sẽ không bỏ qua cho người nào!”
“Thế à, tôi mong chờ ngày đó sẽ đến, chỉ mong kết cục của tôi thảm hơn cô!”
Sau khi Tần Ngọc Linh nói xong, thẳng thừng xoay người lại.
Chiếc dù trong tay cô ta bị gió lật ngược, làm cho cô không thể không vội vàng quay vào phòng.
Căn phòng cách bến tàu nhỏ một khoảng nhất định, Tần Ngọc Linh cho rằng lúc này sẽ không có ai tới hoang đảo này nên vô cùng yên tâm trói Thư Khả Như ở đây.
Cô ta ngàn lần không ngờ khi cô ta vừa đi không lâu, một chiếc du thuyền đang tiến tới gần.
Chu Ngọc nhìn thấy Thư Khả Như bị trói trên cây cột, có thể loáng thoáng thấy đầu của cô rũ xuống, dường như đã mất hết sức sống.
Con ngươi Chu Ngọc chấn động, cô ấy không thể có chuyện gì được!
Du thuyền dừng bên cạnh cô ấy, anh ta nhanh chóng nhảy xuống.
Chu Ngọc cố sức cởi dây thừng trên người cô ấy, do hai người ở dưới nước nên mất rất nhiều thời gian.
Khi thấy gương mặt xanh tím của cô ấy, trái tim của Chu Ngọc như muốn ngừng đập, bàn tay run run vén tóc cô ấy sang, chỉ mới trôi qua một đêm mà thôi, rốt cuộc cô ấy đã trải qua những chuyện gì?
Anh ta đặt bờ môi run run vào trán cô ấy: “Bảo bối, em sẽ không sao, anh dẫn em về nhà!”
Chu Ngọc có thể cảm nhận hơi thở yếu ớt của cô ấy, giống như có thể ngừng thở bất cứ lúc nào, nỗi sợ hãi trong lòng khuếch tán vô hạn.
Anh ta vội vàng ôm cô ấy quay vào du thuyền, nhẹ nhàng đặt cô ấy lên giường, sau đó lái du thuyền rời khỏi chỗ này.
Anh ta không biết rốt cuộc trên đảo có bao nhiêu người của Tần Ngọc Linh, nhưng anh ta chỉ có một mình, dù trên đảo có bao nhiêu người thì anh ta cũng không chiếm lợi thế.
Vì vậy biện pháp tốt nhất trước mắt chính là dẫn Thư Khả Như rời khỏi nơi này!
Cho đến khi thuyền cách hoang đảo một khoảng xa, Chu Ngọc mới ngừng lại, vội vàng đi vào phòng xem xét tình hình của Thư Khả Như.
Cả người cô ấy đã ướt sũng, trước tiên phải tắm nước nóng cho cô ấy trước, thay quần áo sạch sẽ rồi mới thoa thuốc cho cô ấy được.
Nhưng khi nhìn thấy vết thương trên người cô ấy, toàn thân Chu Ngọc không nhịn được run rẩy, hai mắt bắt đầu đỏ ngầu, nghiến chặt hàm răng.
Tần Ngọc Linh thật sự khinh người quá đáng.
Một số vết thương đã bắt đầu chảy mủ, có thể đoán vết thương trên người cô ấy nghiêm trọng đến mức nào, hơn nữa không chỉ có một vết thương.
Khi Chu Ngọc xử lý vết thương cho Thư Khả Như, hai tay anh ta đều run rẩy, còn cô ấy thì đau đến mức nhíu mày.
Gương mặt lộ ra sự sợ hãi vô cùng.
“Đừng sợ, là anh!”
Khoảng hai tiếng sau, Chu Ngọc mới xử lý xong tất cả vết thương trên người Thư Khả Như, may mắn thay anh ta mang rất nhiều thuốc có liên quan đến đây, bằng không với tình huống bây giờ, cô ấy sẽ khó cầm cự đến lúc về tới thành phố Giang Thành.
Anh ta duỗi tay vuốt ve hàng mày nhíu chặt của Thư Khả Như: “Yên tâm, những vết thương trên người em, anh nhất định sẽ đòi lại hết trên người Tần Ngọc Linh!”
Bên ngoài vẫn tiếp tục đổ mưa, nhưng không còn dữ đội giống như lúc trước.
Gió tó không còn thét gào nữa, dường như tất cả mọi thứ đã kết thúc.
Toàn thân Thư Khả Như lâm vào mê man, nhưng trong đầu cô ấy vẫn duy trì niềm vui thích đó, cảm giác như vậy làm cô cực kỳ khó chịu và tuyệt vọng.
“A!”
Chu Ngọc xem xét cô ấy thì thấy có hai lỗ kim trên cổ cô ấy, một vết hơi mờ, còn vết kia tương đối sâu.
Vết sâu hơn chắc mới vừa được tiêm hôm nay!
Anh ta khẽ vuốt tóc Thư Khả Như: “Rốt cuộc Tần Ngọc Linh đã làm gì với em, lại biến em thành bộ dạng này?”
“Tôi, tôi thật khó chịu…”
Chu Ngọc nắm chặt tay cô ấy: “Em khó chịu ở đâu, nói cho anh biết được không?”
“Đau, rất đau!”
Nói xong câu đó, Thư Khả Như không lên tiếng nữa, thậm chí đã lâm vào hôn mê không thể tỉnh lại.
Sau khi Tần Ngọc Linh ra ngoài thì phát hiện nước biển đã dâng cao và nhấn chìm cây cột, cô ta nở nụ cười lạnh lùng.
Sợ là Thư Khả Như đã chết rồi!
Thật sự ngàn lần không ngờ đó!
Mới trôi qua vài tiếng, nước biển đã dâng cao đến mức này, dù không chết cũng khó sống!
“Thừa dịp bây giờ mưa đã tạnh, các người mau xuống coi cô ta còn sống không.”
Hai người da đen liếc nhìn nhau, nhảy xuống không hề do dự, nhưng khi phát hiện cây cột bên dưới không có ai nên vội vàng lên bờ.
“Cô Tần, không có ai trên cây cột cả, hơn nữa sợi dây cũng không thấy đâu.”
Xem tình trạng như thế hơn phân nửa đã bị người khác cứu đi.
Thịt trên mặt Tần Ngọc Linh giật giật, nhanh chóng tưởng tượng đến khả năng này, dưới thời tiết như vậy mà vẫn có người tới đây cứu Thư Khả Như, là cô ta đã tính lầm!
“Chúng ta phải nhanh rời khỏi đảo, mưa đã tạnh nhiều rồi, có thể đi về những thành phố xung quanh đây nhưng không được về thành phố Giang Thành.”
Không biết có bao nhiêu nguy hiểm ở thành phố Giang Thành đang chờ cô ta, nếu cô ta trở về chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới.
Một người áo đen ngắm nhìn phương xa và khẽ nói: “Sợ là chúng ta muốn rời khỏi đây cũng không đơn giản!”