Cuối cùng khuôn mặt u sầu của Hướng Tây Thần bấy lâu nay mới vui vẻ một chút.
“Không sao không sao, nếu đã tìm được phương hướng thì chúng ta từ từ đi qua đó, có lẽ chừng năm sáu tiếng nữa chúng ta sẽ đến được hoang đảo đúng không?”
“Đúng vậy, nếu thời tiết sáng sủa sóng yên biển lặng, chúng ta chỉ cần chừng ba tiếng thì có thể đến trên hoang đảo nọ, cộng thêm đêm qua chúng ta đã trôi nổi trên biển, thế nên từ nơi này tới đó thật sự cần khoảng năm sáu tiếng, chậm nhất không quá bảy tiếng.”
Hướng Tây Thần không nói chuyện, trở nên yên lặng.
Chậm nhất là bảy tiếng, bảy tiếng…
Không biết tình huống của cô ấy thế nào, có bị người phụ nữ Tần Ngọc Linh đó ức hiếp hay không.
Niềm vui sướng mới dâng lên đã bị tan vỡ, anh ta thật sự không cách nào vui mừng trở lại.
Chu Ngọc cũng đi thuyền suốt cả đêm, bây giờ trời đã hừng sáng nên cuối cùng đã thấy rõ phương hướng bên ngoài, mà anh ta vẫn luôn lái thuyền đi về hướng hoang đảo, càng ngày càng đến gần mục đích.
Nhìn thấy khoảng cách từ đây đến hoang đảo hiển thị chỉ còn hai mươi mấy cây số, anh ta tăng tốc lao đến!
Chu Ngọc lái du thuyền, sắc mặt rất bình tĩnh.
Dựa vào tính tình của Tần Ngọc Linh, chắc chắn cô ta sẽ làm gì đó với Thư Khả Như, thế nên anh ta phải đi đến đó nhanh nhất có thể!
Anh ta cầm điện thoại di động của mình và nhìn thoáng qua, hoàn toàn mất tín hiệu, muốn liên lạc cũng không liên lạc được.
Không biết tình hình bên phía Hướng Tây Thần thế nào, có lên đảo trước anh ta một bước hay không?
Chu Ngọc lấy điện thoại vệ tinh từ trong chiếc ba lô màu đen ra, điện thoại vệ tinh vẫn dùng được khi không có tín hiệu, thứ này là công cụ dùng để khi ra biển hoặc đi mạo hiểm.
Có điều anh ta không biết số điện thoại của Hướng Tây Thần là bao nhiêu, muốn liên lạc với đối phương cũng chẳng có cách nào liên lạc được!
Anh ta bất đắc dĩ liên lạc với Ngụy Toàn, sau đó bảo Nguyễn Hạo Thần hỗ trợ xem tình hình thế nào.
“Ngụy Toàn là tôi, anh đưa điện thoại cho Nguyễn Hạo Thần được không?”
Người bên kia điện thoại im lặng một lát mới nói với vẻ bất đắc dĩ: “Cậu Chu, thân thể tổng giám đốc của chúng tôi xảy ra vấn đề, phẫu thuật từ tối qua đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, thế nên anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng với tôi.”
Những gì Ngụy Toàn vừa nói làm Chu Ngọc nhíu mày ngay lập tức, trước giờ cơ thể của Nguyễn Hạo Thần vẫn luôn khỏe mạnh, sao phẫu thuật xong vẫn hôn mê đến giờ chưa tỉnh lại, làm phẫu thuật gì?
“Thân thể của anh ấy sao rồi? Chẳng phải trước giờ vẫn luôn khỏe đó ư?”
“Cậu Chu cũng biết năm đó khi cô Tô chết đã tạo thành ảnh hưởng thế nào với tổng giám đốc, trong khoảng thời gian ấy, ngày nào tổng giám đốc cũng uống rượu và hút thuốc, gan đã xuất hiện vấn đề nghiêm trọng từ lâu, vì thế năm năm trôi qua, bây giờ tình hình đã chuyển biến nghiêm trọng hơn rồi.”
Ngụy Toàn không nói hết tình hình thực tế với Chu Ngọc.
“Vậy được, đợi tôi quay về hẳn nói chuyện này rõ ràng với tôi, rốt cuộc thân thể của anh ấy đã nghiêm trọng đến mức nào, hôm qua phẫu thuật mà hôm nay vẫn còn hôn mê, e rằng bệnh tình của anh ấy không đơn giản như vậy.”
“Ừ, thật sự không đơn giản như vậy.”
“Vậy anh cứ chăm sóc cho anh ấy trước…” Chu Ngọc dừng lại vài giây.
“Tô Thanh Anh biết chuyện này không?”
“Cô Tô không biết chuyện này, tổng giám đốc muốn giấu cô ấy, không muốn để cô Tô biết, anh cũng biết những tin tức bên lề về tổng giám đốc gần đây thế nào rồi.”
Chu Ngọc im lặng, trước kia Tô Khiết không có ở đây, hoàn toàn không có bất cứ tin vịt gì liên quan đến Nguyễn Hạo Thần, nhưng mà bây giờ…
“Ừ, anh cứ chăm sóc tốt cho anh ấy.”
Sau khi hai bên cúp điện thoại, cả hai đều sa vào suy nghĩ của mình.
Đặc biệt là Chu Ngọc, cảm xúc của anh ta đã hoàn toàn bị ảnh hưởng.
Nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, tình hình hiện giờ cứu Thư Khả Như quan trọng hơn, tạm gác những chuyện khác sang một bên.
Đợi anh ta trở về thành phố Giang Thành rồi hãy bàn đến chuyện của Nguyễn Hạo Thần.
Thư Khả Như mơ mơ màng màng tỉnh lại, trên mặt cô ấy không còn chút máu, thân thể không nhúc nhích được, bởi vì vừa nhúc nhích thì cả người đều đau.
Rạng sáng hôm qua, Tần Ngọc Linh như bị điên cứ liên tục tấn công cô ấy, suýt chút nữa cô ấy đã mất luôn cảm giác đau đớn, không đúng, phải nói là đau đến chết lặng.
Hiện giờ cảm giác đau đớn trên người càng rõ ràng hơn, cô ấy chỉ cần động nhẹ một cái thì sẽ càng đau đớn không có giới hạn!
Trước mắt ngoài trời vẫn còn đang mưa, sợ rằng đám người Hướng Tây Thần chẳng thể tìm thấy cô ấy, suy cho cùng trên biển rất nguy hiểm, mưa rền gió giữ, sóng lớn cuồn cuộn.
Bây giờ cô ấy cảm thấy mệt rã rời, muốn ngủ một giấc.
Nhưng mới vừa nhắm hai mắt lại, ở cửa truyền đến tiếng bước chân.
Ngọc Linh khoanh tay lại, khuôn mặt đắc ý đi đến, vẻ mặt đó làm cô ta cực kỳ xấu xí.
“Nếu cô đã tỉnh thì đừng giả vờ ngủ nữa, ai không biết còn tưởng rằng cô đã chết ấy.”
Thư Khả Như: “…”
Đôi mắt đã nhắm lại bất đắc dĩ mở ra.
“Tần Ngọc Linh, cô có giỏi thì cứ thẳng tay giết tôi đi!”
Thư Khả Như vừa nói thì lập tức cảm thấy cổ họng đau xót.
Tiếng vọng lại cực kỳ quái dị, tựa như tiếng nhánh cây ma sát kẽo kẹt, vô cùng khó nghe.
“Giết cô không khỏi quá hời cho cô, tôi nói chỉ muốn cô sống không bằng chết, tôi đã nói thì nhất định sẽ làm được!”
Cô ta cầm ống tiêm trong tay, Thư Khả Như vừa thấy thì con ngươi co rút lại, cảm giác đó lại đến nữa rồi!
Lúc này Tần Ngọc Linh chính là kẻ điên, không còn kiêng dè bất cứ thứ gì nữa.
Cô ấy nghe rõ âm thanh khi ống kim cắm vào vào mạch máu của mình…
Không lâu sau, Thư Khả Như cảm thấy đau đớn trên người mình biến mất, thay vào đó là khoái cảm không thể nói thành lời, nhưng cô ấy biết một khi đã nghiện thứ này thì rất khó cai.
Tần Ngọc Linh ngồi xổm xuống trước mặt cô ấy, bàn tay siết chặt người Thư Khả Như: “Chẳng phải bây giờ cô cảm thấy dễ chịu vô cùng sao? Tôi tin nếu cô tiêm thêm lần nữa thì sẽ thích cảm giác này.”
“Tần Ngọc Linh, cô nhất định không được chết tử tế!”
Tần Ngọc Linh nghe thấy câu đó, nụ cười trên mặt từ từ biến mất, đôi mắt cũng trở nên lạnh như băng.
Cô ta duỗi tay nắm lấy gậy gỗ ở bên cạnh, chính là cây gậy mà cô ta đã dùng để đánh người hôm qua!
Sau đó không đợi Thư Khả Như kịp phản ứng, Tần Ngọc Linh dùng sức đánh thẳng vào đầu cô ấy.
Thư Khả Như chỉ cảm thấy đầu vang lên ong ong ong, choáng váng một trận, cả người trở nên mơ hồ, nhưng cô ấy có thể cảm nhận rõ mình vẫn hoàn toàn tỉnh táo, hơn nữa không thấy đau đớn bao nhiêu.
Khuôn mặt Tần Ngọc Linh dữ tợn, không khác gì với ác quỷ dưới địa ngục.
“Mày nói tao không được chết tử tế? Tao sẽ tiễn mày xuống địa ngục trước rồi tao mới chết cũng chưa muộn!”
“A! A! Tần Ngọc Linh, đồ điên!”
Sự vui sướng trên tinh thần kết hợp với nỗi đau đớn trên thể xác, làm cô ấy có ảo giác như lửa và băng cùng tiến vào cơ thể mình.
“Không sai, tao chính là đồ điên, đồ điên hết thuốc chữa, thế nên đồ điên sẽ bạo hành mày, không biết cảm giác của mày sẽ thế nào đây?”