Thư Khả Như bị đẩy vào trong, dưới chân không biết giẫm phải thứ gì mà lảo đảo một chút.
Đèn trong phòng mờ ảo, đoán chừng do gần bờ biển quá lâu mà không khí vô cùng ẩm ướt.
Hơn nữa, trong căn nhà này còn có mùi hôi thối, trong lúc nhất thời, Thư Khả Như vẫn chưa đoán được nó là mùi gì.
“Tần Ngọc Linh, vì sao cô dẫn tôi tới đây?”
“Đương nhiên là vì hận mày!” Ánh mắt của Tần Ngọc Linh sắc bén như một thanh đao, trong khoảnh khắc ấy, cô ta ước gì có thể băm Thư Khả Như thành trăm mảnh.
Thư Khả Như: …
Suốt ngày nói hận cô, nhưng cô đã đắc tội gì với Tần Ngọc Linh chứ?
Những chuyện cô ta từng làm với cô, cô còn chưa nói, bây giờ thì đổ mọi thứ lên đầu cô, đúng là khiến người ta giận sôi gan.
Tần Ngọc Linh vẫn đứng trước cái bàn cũ, bên trên đặt một chiếc túi đỏ, nom có vẻ lạnh người.
Đợi đến khi Tần Ngọc Linh xoay người lại, trong tay đã nhiều hơn một ống tiêm, bên trong chứa chất lỏng trong suốt, cũng không biết là thứ gì.
Cả người Thư Khả Như cảnh giác lên, đừng bảo là Tần Ngọc Linh muốn dùng nó để đối phó với cô nhé?
“Rốt cuộc là cô muốn làm gì!”
“Vừa nãy ở bên ngoài, chẳng phải tao đã bảo là sẽ khiến mày sống không bằng chết giống tao sao!”
Thư Khả Như nhanh chóng nhận ra thứ bên trong ống tiêm là gì, chắc chắn nó chính là thứ khiến người ta nghiện ngập, rất khó vứt bỏ.
Đầu kim ống tiêm ánh lên tia sáng dưới ngọn đèn mờ mờ ảo ảo.
“Biết trong tay tao là gì không? Là dược phẩm mới nhất mà bên Đông Á mới nghiên cứu được, đảm bảo có thể khiến mày muốn dừng mà không được, một khi dinh thử một chút thì sẽ khó vứt bỏ.
Tao đã nói rõ như thế, chắc hẳn mày phải biết trên tay tao là thứ gì đúng chứ?”
Biết!
Chắc chắn biết!
Nhìn thái độ của cô ta là biết ngay!
“Tần Ngọc Linh, nếu cô dám tiêm nó vào người tôi, coi như tôi có chết thì cũng sẽ kéo cô chết chung!”
Tần Ngọc Linh chẳng ngó ngàng gì tới lời đe dọa này, từ lúc Thư Khả Như tới đây, cô ta đã mặc kệ chuyện sống chết.
Cô ta đã biến thành dáng vẻ quỷ ma, mà người đàn ông cô ta yêu đã không còn yêu cô ta, thế nên Tần Ngọc Linh còn sống để làm gì?
Có điều, cô ta không thể cứ thế mà chết, coi như có chết thì cũng phải kéo theo một người nữa, có đúng không?
Thế là, cô ta nhớ đến Thư Khả Như.
“Từ lúc bắt mày tới đây thì tao đã chẳng quan tâm sống chết rồi.”
Tần Ngọc Linh bước tới trước mặt cô ấy, Thư Khả Như lùi về sau nhưng sau lưng cô ấy có hai bức tường bằng người, có lùi cũng không có chỗ.
“Hai tụi bay giữ chặt nó cho tao!”
Sắc mặt của Tần Ngọc Linh thật lạnh lẽo, nhanh chóng gọi hai tên áo đen.
Thư Khả Như giãy giụa liên tục nhưng rõ ràng vô ích, thể lực giữa nam và nữ cách nhau rất xa, huống chi hai người kia còn là vệ sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp.
Phập!
Kim tiêm trong tay Thư Khả Như đâm thẳng vào cổ cô ấy, chất lỏng nhanh chóng đi vào trong.
Thư Khả Như đờ đẫn nhìn cô ta: “Cô nhất định chết không có chỗ chôn!”
Tần Ngọc Linh hòa ái xoa đầu cô ấy: “Tao tin chẳng mấy chốc nữa, mày sẽ biết cảm giác của tao, dần dà mày sẽ biến thành dáng vẻ quỷ ma như tao mà thôi.”
“Tao quên nói cho mày biết, hòn đảo này là một hòn đảo hoang, vấn đề khí hậu sẽ trở thành một thứ nhiễu tín hiệu.
Thế nên bọn chúng cần phải mất một khoảng thời gian để tìm mày, đợi đến lúc chúng nó tìm được thì mày cũng đã điên rồi!”
Thư Khả Như nhìn chòng chọc cô ta, cô ấy có thể cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể mình, cô ấy không muốn dính vào nó, đến lúc đó sẽ rất khó vứt bỏ.
Chỉ cần thử một lần thì sau này sẽ nghiện!
Xông thẳng về phía trước, đập mạnh trán mình vào trán cô ta rồi xoay người xông thẳng ra cửa.
Hai người áo đen hoàn toàn ngơ ngác, đợi đến khi hoàn hồn thì Thư Khả Như đã lao ra khỏi cửa.
Chân dài sải bước đuổi theo.
Tần Ngọc Linh ôm trán, sắc mặt khó coi đến đáng sợ!
Và rồi cô ta cũng vội vàng chạy ra ngoài, không thể để Thư Khả Như chạy được, nơi này không một bóng người, không có chỗ trốn, bốn bề là biển.
Thư Khả Như chưa chạy được bao xa thì đã bị hai người áo đen bắt được. Lúc vừa lên bờ, cô ấy đã được cởi trói ở hai chân nhưng hai tay vẫn còn bị cột. Truyện Phương Tây
Hiện tại, thể lực cô ấy đã cạn kiệt, muốn chạy cũng khó thoát!
Tần Ngọc Linh thấy cô ấy bị bắt về thì giáng một quyền thẳng vào mặt cô ấy.
Thư Khả Như chỉ thấy khóe miệng mình đau đến chết lặng, máu đỏ tràn ra ngoài.
Cô cảm thấy đầu óc mình thật choáng váng, trong cơ thể dường như có thứ gì đang điều khiển tâm trí mình, nó bắt đầu phát huy tác dụng rồi ư?
Tần Ngọc Linh nhìn tình trạng của cô ấy, đôi môi đỏ lạnh lùng nở nụ cười.
Đưa tay vỗ mặt Thư Khả Như, cô ta khẽ nói: “Mày cứ hưởng thụ sự thay đổi trong cơ thể đi, tận hưởng lần này chắc chắn lần sau mày lại muốn tiếp, một khi mày không có được thì mày sẽ điên lên thôi!”
Thư Khả Như nghiến răng nhìn chằm chằm cô ta, cô ước gì có thể giết được Tần Ngọc Linh ngay lập tức.
Nhưng tình hình hiện giờ khiến cô không thể làm gì được!
“Giam nó lại!”
Tần Ngọc Linh lên tiếng nói, hai người áo đen vội vàng kéo Thư Khả Như về.
Màn đêm buông xuống, Chu Ngọc càng lo lắng không yên, đã sáu tiếng trôi qua, chẳng biết Thư Khả Như bây giờ thế nào.
Tần Ngọc Linh có làm chuyện gì quá đáng với cô ấy không?
Nếu không có gì bất ngờ, ắt hẳn là có!
Trong lúc Tôn Tử Phàm điều tra thì anh ta chợt nhận được một email vào hộp thư, phía trên có tên Nguyễn Hạo Thần.
Thế là anh ta nhịn không được mà mở email, nội dung bên trong lại liên quan đến tung tích của Thư Khả Như, hóa ra lại cách bọn họ xa đến vậy, hơn nữa lại bị nhiễu tín hiệu.
Thảo nào bọn họ không thể điều tra đến đó.
Tôn Tử Phàm: Tại sao phải giúp chúng tôi?
Nguyễn Hạo Thần: Tôi không giúp nhóm các anh, tôi chỉ đang lo lắng cho Tô Thanh Anh mà thôi. Sau khi xem xong thì nhớ xóa lịch sử cuộc trò chuyện và tài liệu, đừng để cô ấy biết việc này.
Trong lòng Tôn Tử Phàm cảm thấy khó hiểu, anh ta nhíu chặt mày, cũng không biết Nguyễn Hạo Thần đang làm gì, hàng ngày anh vừa tung tin lá cải về mình vừa quan tâm đến Tô Thanh Anh, từ lần hỏa hoạn trước thì thái độ của anh đã trở nên vô cùng kì lạ.
Anh ta lẳng lặng xóa lịch sử trò chuyện và tài liệu, hãy tha thứ cho lòng riêng của anh ta một lần!
“Có một tin tốt và một tin xấu, mọi người muốn nghe cái nào trước?”
Chu Ngọc đảo mắt nhìn sang nhưng Tôn Tử Phàm nào e sợ, dẫu sao vị trí của bọn họ là như nhau.
Hướng Tây Thần không nhịn được mà hỏi: “Anh Dịch à, anh có tin gì thì nói nhanh đi.”
Tô Thanh Anh cũng khẽ gật đầu với anh ta.