Nhìn thấy Huyễn Nhiên đến gần, sắc mặt bà Huyễn liền xấu đi. Hàn Thục Vân cũng trở nên có chút mất tự nhiên.
Thư Khả Như không hiểu sao bọn họ lại thay đổi đột ngột như vậy, đột nhiên một chiếc khăn tay mềm mại nhẹ nhàng đặt lên trán cô, sau đó cô liền nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Trên người Huyễn Nhiên có một mùi hương rất riêng, trước đây cô ấy rất thích mùi hương này trên người cậu ta. Nhưng khi biết cô ấy thích mùi hương này, Huyễn Nhiên đã đổi nước hoa nam của mình. Đọc thê𝐦 các chươ𝐧g 𝐦ới tại ⩵ t𝑟𝑢𝐦t𝑟𝑢y 𝚎𝐧.v𝐧 ⩵
Lúc đó cô ấy đã rất lo lắng và buồn bã, giờ cái mùi quen thuộc này xộc vào mũi khiến đầu óc cô ấy choáng váng và rối bời trong giây lát.
"Cảm ơn!"
Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.
Ngón tay Huyên Nhiên mạnh mẽ ấn cằm cô ấy, trong giọng điệu có chút cưng chiều cùng trách móc.
"Anh đã nói là em rất ngu ngốc, sao em lại không tránh khi bà ấy hắt cà phê về phía em? Nếu không né được thì em có thể phản kích lại mà. Nhìn xem màu cà phê này không hợp với nước da của em chút nào."
Thư Khả Như hoàn toàn bị lời nói của anh làm cho choáng váng, đây là ngang nhiên cho phép cô ấy phóng túng làm càn* với mẹ cậu ta.
Nhưng mà quan hệ giữa hai mẹ con họ vẫn luôn không tốt, lần trước Huyễn Nhiên cũng đã nói cho cô ấy biết nguyên nhân cậu ta nằm viện. Nói thật, có một người mẹ như vậy thật sự không biết xui xẻo mấy đời.
Nói ra điều này quả thực có hơi quá ác ý, dù sao thì bà Huyễn cũng là người kéo Huyễn Nhiên lên, nói ra điều này quả thực có hơi quá đáng.
Nhưng nghĩ đến những việc mà bà Huyễn đã làm với Huyễn Nhiên trong một năm thì không sao cả.
Nhẹ nhàng giúp cô ấy lau vết cà phê trên mặt, ánh mắt cậu ta dịu dàng và chiều chuộng đến bất ngờ, loại dịu dàng như muốn tràn ra khỏi mắt.
Khi Thư Khả Như bắt gặp ánh mắt của cậu ta, trong lòng cô ấy trống rỗng không thể giải thích được, cô ấy rõ ràng không làm gì cả, thế nhưng loại cảm xúc này cứ từ trong tim đi ra.
Hàn Thục Vân ngồi bên cạnh bà Huyễn nhìn thấy cảnh này không khỏi thầm ghen tị, ước gì bản thân có thể biến thành Thư Khả Như, để Huyễn Nhiê đối xử dịu dàng với cô ta như vậy.
"Tôi muốn tránh, nhưng động tác của mẹ anh thực sự quá nhanh. Tôi không kịp phản ứng, cho nên mới bị hắt trúng!"
"Huyễn Nhiên, con có phải là con của mẹ không? Mẹ bị cô ta đối xử như vậy mà con còn dịu dàng với cô ta như vậy. Có phải con sẽ chết nếu con rời xa cô ta không?"
Mặt bà Huyễn đỏ bừng vì tức giận, ngón tay chỉ vào Thư Khả Như, bộ dạng của bà ấy có thể nói là sát khí vô cùng nặng.
"Đúng vậy, con có thể nói rõ ràng với mẹ, con thật sự sẽ chết nếu rời xa cô ấy, đâu phải mẹ chưa thấy dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ của con, cả đời có lẽ con không bao giờ có thể rời xa cô ấy!”
Ánh mắt Huyễn Nhiên vô cùng kiên định, sự kiên định này khiến mọi người cảm động.
Thư Khả Như không nói gì nữa, đôi môi đỏ mọng cong lên nở nụ cười nhẹ, mí mắt hạ xuống không dám nhìn cậu ta.
"Anh Huyễn Nhiên, anh đừng quên, em là hôn thê của anh, tại sao anh lại tốt với người phụ nữ này như vậy? Hơn nữa cô ta hết lần này đến lần khác chà đạp lên tấm lòng của anh như vậy?"
Huyễn Nhiên nghe thấy những lời đó, đôi mắt liền nheo lại trong ánh mắt cậu ta ánh lên tia nguy hiểm.
Giọng cậu ta dần trở nên lạnh lùng: “Tôi chưa bao giờ thừa nhận cô là hôn thê của tôi, vì vậy hãy chú ý lời nói của cô trước đám đông.
Cô nói cô ấy chà đạp tấm lòng của tôi, đó là bởi vì cô chưa từng thấy tôi chà đạp tấm lòng của cô, cho nên vì sao cô ấy không thể chà đạp tấm lòng của tôi?”
Mấy người ăn dưa không khỏi trố mắt nhìn, logic này thật sự là có một không hai mà.
Nhưng mà nhìn qua đúng là có vẻ người đàn ông này từng khiến cô gái này thất vọng, vì vậy bất kể cô gái nay có làm gì, người đàn ông sẽ không trách cô ấy.
Chắc chắn rằng đàn ông nào cũng giống nhau, họ không bao giờ biết trân trọng khi có và chỉ hiểu được tầm quan trọng của nhau khi mất đi.
Giẫm đạp lên trái tim của một người là một điều đau đớn, vì vậy người đàn ông này nên cảm nhận cảm giác mà cô gái này đã từng trải qua.
Đừng nghĩ rằng cậu ta làm vậy là cậu ta si tình, chẳng qua đây chỉ là một cách để níu kéo mối quan hệ kia mà thôi.
"Hàn Thục Vân, thân phận vị hôn thê của cô là do người bên cạnh cô đồng ý, cũng không liên quan gì đến tôi, sau này anh đừng có việc gì cũng lôi nó ra.
Chuyện quan trọng là sau này, mợ chủ của nhà họ Huyễn chỉ có một người mới có thể làm được, về phần lời nói của cô, cô không có tư cách đó!"
Lúc Huyễn Nhiên nói lời này, ánh mắt cậu ta vẫn luôn dán lên gương mặt Thư Khả Như, cậu ta nói tương lai chỉ có một người mới có thể đủ khả năng làm mợ chủ của nhà họ Huyễn, người này không nghi ngờ gì nữa chính là Thư Khả Như.
"Sau này hai người đừng có tìm cô ấy nói chuyện nữa. Bất kể thế nào, cô ấy là người duy nhất xứng đáng đứng ở bên cạnh tôi, còn cô không đủ tư cách!"
Cậu ta nắm lấy cổ tay Thư Khả Như, kéo cô ấy đi khỏi đây.
Sau khoảng thời gian dưỡng thương và hồi phục này, Huyễn Nhiên đã trở lại với diện mạo trước đây, phong lưu hào phóng, dáng vẻ nhẹ nhàng uyển chuyển.
Thư Khả Như chỉ biết nhìn bóng lưng của cậu ta, hiện tại cô ấy không biết mình nên làm gì.
Cô ấy thật sự sẽ không coi những lời cậu ta nói là thật, tương lai của mỗi người đều không biết, ai biết cuối cùng ai sẽ ở bên ai!
Đi được một đoạn, bước chân Thư Khả Như đột nhiên dừng lại.
Huyễn Nhiên quay đầu nhìn cô với vẻ khó hiểu.
"Sao vậy?"
“Cảm ơn vì vừa rồi anh đã nói giúp tôi, nhưng chúng ta đi đến đây là được rồi.”
Huyễn Nhiên bị lời nói của cô ấy làm cho sửng sốt. Cái gì mà đi đến đây là được rồi?
Cậu ta muốn đi tiếp một đời với cô ấy, đi hết một đời!
"Thư Khả Như, anh hỏi em, em có còn là con người không? Vừa rồi anh đã giúp em rất nhiều, bảo vệ em nhiều như vậy. Chỉ cần nói cảm ơn là đủ rồi sao?"
Thư Khả Như:...
Nhìn ánh mắt của cậu ta trông giống như đang nhìn một người thiểu năng vậy.
Còn hỏi cô ấy có phải con người không?
Đương nhiên cô ấy là con người rồi, nếu không còn có thể đứng đây nói chuyện với cậu ta được à?
"Vậy anh còn muốn cái gì? Hơn nữa tôi cũng không để anh phải bảo vệ tôi. Đừng tưởng rằng tính cách của tôi vẫn nhu nhược như trước, tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn rồi.”
“Cứ coi như em mạnh mẽ đi nhưng em vẫn cần một bờ vai để dựa vào, bờ vai của anh mới là nơi tốt nhất để dựa, em vẫn còn muốn dựa vào bờ vai của Hướng Tây Thần à? "
Ơ kìa, người đàn ông này thực sự rất khó hiểu.
"Anh đang nói nhảm nhí gì vậy? Làm sao tôi có thể dựa vào vai Tây Thần được? Cho dù tôi có làm như vậy, thì chuyện này cũng không liên quan gì đến anh, đúng không?"
Huyễn Nhiên mạnh mẽ kéo cô ấy vào lòng, dùng ánh mắt nghiêm túc khác thường nhìn cô ấy.
"Nói thật cho anh biết, em có thích Hướng Tây Thần không? Có phải lúc ở Mỹ là đã thích anh ta rồi đúng không!"