Vào buổi chiều, luật sư Kim trực tiếp đến phòng bệnh của Nguyễn Hạo Thần, khi luật sư Kim nghe tin Nguyễn Hạo Thần sẽ lập di chúc, trong lòng đã rất ngạc nhiên.
Tổng giám đốc Nguyễn còn rất trẻ, sao lại nóng lòng lập di chúc?
Sau một cuộc trò chuyện dài. Hai tiếng sau, luật sư Kim rời khỏi phòng bệnh.
Đôi môi mỏng của Nguyễn Hạo Thần chợt nhếch lên một nụ cười, đây có lẽ là cái kết đẹp nhất.
Sau này anh có thể không cho cô hạnh phúc, vậy hãy để người khác cho cô hạnh phúc!
Điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên, anh nhìn thấy là Tô Cảnh Nhạc gọi tới, anh vội vàng trả lời.
Anh cười nhẹ: “Có phải con nhớ bố không, cho nên mới nghĩ đến việc gọi điện cho bố?”
“Lúc đó chú nhất định đã biết vị trí của mẹ và con, sao lại không tới cứu!”
Nguyễn Hạo Thần có chút bất lực, không phải là không đi, chỉ là lựa chọn che giấu.
Giọng anh hơi khàn khàn: "Nếu có thể, bố hy vọng con và mẹ đều không sao, dù sau này có xảy ra chuyện gì đi nữa."
Tô Cảnh Nhạc:...
Hôm nay sao Nguyễn Hạo Thần lạ vậy, tại sao lại nói với cậu bé một chuyện như vậy?
Đầu óc của Tô Cảnh Nhạc rất nhanh nhạy, có thể nhận ra có gì đó không ổn, cảm thấy nhất định Nguyễn Hạo Thần gặp phải chuyện gì đó, cho nên mới nói ra lời như vậy.
"Chú trả lời câu hỏi của con trước. Chú đã biết mẹ và con đang ở đâu. Tại sao chú không đến cứu?"
Nguyễn Hạo Thần thở dài và im lặng.
Anh nên giải thích như thế nào đây?
Anh không quan tâm họ sao? Rõ ràng là không thể nào.
"Vấn đề này không phải như con tưởng tượng, ba thực sự có nỗi khổ riêng..."
“Đừng bao biện hay bào chữa cho bản thân!”
Nguyễn Hạo Thần:…
Anh còn chưa kịp nói gì thì bên kia đã trực tiếp cúp máy.
Tình cảm không dễ dàng gì vun đắp được nay lại tan vỡ như thế này.
Một tuần sau, Tô Thanh Anh xuất viện và sớm trở lại với công việc bình thường.
Nhưng cô vẫn cho rằng có chuyện gì đó rất kỳ lạ, khi chuyện lớn như vậy xảy ra với cô mà Nguyễn Hạo Thần không gọi cuộc nào cho cô, không phải quá kỳ lạ rồi hay sao?
Chính anh là người nói cho cô biết Tiểu Bảo mất tích, sao có thể không vội khi con trai của mình mất tích, hiện tại một cuộc điện thoại hỏi thăm còn không có, sự xuất đến người, tất có yêu*!
Lời nói này là một đạo lý bất biến!
Ngay sau đó cô đến Tập đoàn Nguyễn thị và lên tầng để tìm Nguyễn Hạo Thần, nhưng Ngụy Toàn đã ngăn cô lại khi cô bước đến trước cửa văn phòng.
“Cô Tô, tôi xin lỗi, tổng giám đốc bây giờ không có ở công ty, muốn gặp anh ấy thì có thể liên hệ trực tiếp với anh ấy.”
Tô Thanh Anh đột nhiên dừng lại, Nguyễn Hạo Thần không có ở công ty, vậy anh có thể đi đâu?
"Tôi gọi điện thoại cho anh ta và đường dây luôn báo bận. Ngụy Toàn, tôi hy vọng anh có thể cho tôi biết anh ta đã xảy ra chuyện gì!"
Ánh mắt Tô Thanh Anh trở nên sắc bén khác thường, khiến Ngụy Toàn cảm thấy khó chịu, như thể nếu có dấu vết của sự kỳ lạ thì nhất định sẽ bị cô phát hiện.
Anh ta nhanh chóng cúi đầu: “Nếu như vậy thì tôi thật sự không biết. Tôi thực sự không biết về hành trình riêng của tổng giám đốc.”
Hành trình riêng?
Nguyễn Hạo Thần đang làm cái quái gì vậy? Anh không gọi cũng không nghe máy, giờ muốn gặp nhau cũng rất khó phải không?
Nếu đã như vậy thì đừng trách cô không khách khí, đến lúc đó thì tốt nhất là đừng cầu xin cô!
Cô lập tức xoay người rời đi, khi cửa thang máy mở ra, cô vừa định bước vào thì nhìn thấy bên trong có một nam một nữ.
Đây là tình huống gì vậy?
Chuyện này khiến người ta cảm thấy có chút thất vọng. Thực ra thì không phải là để người ta thất vọng mà là khiến người ta thất vọng hoàn toàn, trong miệng thì nói yêu hết lần này đến lần khác, kết quả thì sao?
Đột nhiên cô cảm thấy tình cảm như vậy thật là rẻ mạt, anh không hề xuất hiện khi họ gặp nguy hiểm, lâu như vậy cũng không gọi một cuộc điện thoại nào, cô chủ động gọi điện thì máy lại bận.
Cho nên đây là lý do tại sao anh không nghe điện thoại?
Người đẹp đang ở trong vòng tay, thực sự rất vui vẻ và hạnh phúc nhỉ!
Ngụy Toàn nhìn thấy cảnh này, anh ta cảm thấy rất bối rối, ai có thể nói cho anh biết đây là tình huống gì đi?
Tổng giám đốc, đây có phải là một giai điệu điên rồ không?
Cô cười lạnh nói: "Tổng giám đốc Nguyễn đúng là nhàn nhã vô tư mà, xem ra là do tôi tự mình đa tình, cũng đã làm phiền anh rồi!"
Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, cũng không giải thích gì, chỉ nhìn cô đi vào thang máy thứ nhất.
Biết hậu quả của việc làm này sẽ như thế nào, nhưng cuộc sống phải luôn có sự lựa chọn mà, đúng không?
"Từ ngày mai trở đi, cô không cần đến Tập đoàn Nguyễn thị làm việc nữa."
Giọng anh lạnh lùng hơn bao giờ hết, không nghe thấy bất kỳ tình người nào trong giọng nói này. Như thể đã trở lại tám năm trước, anh luôn đối xử với cô bằng thái độ này trong suốt cuộc hôn nhân ba năm của họ.
Vẻ mặt Tô Thanh An hơi giật mình, nhưng ngay sau đó đã trở lại bình thường.
Đó không phải là điều mà cô mong sao, nói rời đi liền rời đi!
Đôi môi đỏ mọng nhếch lên một nụ cười xấu xa: "Mong rằng sau này anh sẽ không hối hận. Nguyễn Hạo Thần, anh thật sự là một người đàn ông vô cũng lạnh lùng, có thể nói là không có chút nhân tính nào, biết rõ con trai mình đang gặp nguy hiểm mà lại không tới cứu. Anh thực sự đã làm mới cách nhìn của tôi về thế giới.
Nếu đã vậy, từ nay về sau chúng ta sẽ là kẻ thù của nhau, không còn bất kỳ tình cảm hay cảm xúc gì với nhau nữa!”
Nguyễn Hạo Thần không trả lời, chỉ nhìn cô biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Trong lòng anh rõ ràng không nghĩ như vậy, nhưng hiện thực khiến anh phải làm như thế.
Ngay khi Tô Thanh An rời đi, anh buông người phụ nữ trong tay mình ra.
“Cô có thể đi được rồi, buổi biểu diễn kết thúc!”
Người phụ nữ muốn nói gì đó, nhưng lại nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Nguyễn Hạo Thần liền không dám nói thêm lời nào nữa.
Cô ta cầm một số liền lớn rồi rời đi trong sự bàng hoàng, sống nhờ một người giàu có cũng không tốt bằng việc đứng bên cạnh người đó nghe đoạn hội thoại kia!
Vào phòng làm việc, Ngụy Toàn không nhịn được hỏi: "Tổng giám đốc, tại sao ngài lại phải làm vậy? Khó khăn lắm mới thấy cô Tô mềm lòng một chút, nhưng bây giờ mọi thứ lại trở lại như cũ."
"Chắc cậu cũng biết rõ về tình trạng thể chất hiện tại của tôi. Tôi không biết liệu sau này mình có còn cơ hội sống hay không. Tôi đã làm điều đó vì lợi ích của họ.
Nếu tương lai tôi ra đi, tôi hy vọng họ có thể có một ai đó để dựa vào. Tôn Tử Phàm là một ứng cử viên sáng giá, chưa kể anh ta còn rất yêu Tô Khiết mà đúng không?"
Ngụy Tôn nghe xong thì im bặt.
Tổng giám đốc không còn cách nào khác, đành phải lựa chọn như vậy, nhưng yêu nhiều năm như thế mà cuối cùng lại trở về điểm xuất phát.
“Tiếp theo cho dù cô ấy có muốn làm gì cũng đừng ngăn cản, cố gắng ngăn cản cô tham gia dự án nghiên cứu sinh vật, nếu phá hủy dự án này, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
"Vâng! "