"Cục cưng, con có ổn không? Con có thể kiên trì thêm được không?"
“Khụ!”
Tô Cảnh Nhạc không kìm được mà bắt đầu ho khan, khói phía dưới có mùi rất nồng, cậu bé đã hít phải quá nhiều khói nên không trụ được lâu.
Bây giờ cậu bé đã bắt đầu hôn mê.
"Mommy ổn không? Mẹ đừng hít khói dày đặc ở trong này, bịt miệng mũi lại!"
Đương nhiên Tô Thanh Anh biết những chuyện này, cô chỉ lo lắng cho cậu bé, hai tay bị trói sau lưng, không có cách nào để che miệng và mũi lại được.
“Cục cưng, mẹ cầu xin con, cố gắng kiên trì, được không?”
Lửa càng ngày càng lớn, mùi khói bên trong càng ngày càng nồng nặc, quan trọng nhất là cảm giác lửa nóng như lửa đốt, mọi người mau mau tới đi!
Khoảng mười phút sau, dây của Tô Thanh Anh bị đốt đứt, cô liền ngã xuống đất, cánh tay dường như bị trật khớp.
Ngoài ra chân cũng bị trẹo!
Nhưng trong hoàn cảnh như vậy, cô vẫn không chút do dự lao đến bên cạnh Tô Cảnh Nhạc.
Tô Cảnh Nhạc đã bắt đầu hôn mê, đầu rất nặng, không nhìn được mọi thứ trước mắt.
Cô vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé “Cục cưng, đừng sợ, mommy ở đây, mommy nhất định sẽ đưa con rời khỏi nơi này!”
Cô nhanh chóng cởi bỏ dây thừng trên người cậu bé, tay phải đã bị trật khớp, hoàn toàn không có chút sức lực nào. Nên lúc ôm Tô Cảnh Nhạc rất khó khăn.
Ngoài ra, chân của cô sưng tấy lên, đúng là hoạ vô đơn chí!
Cô đứng dậy định đi tới, nhưng một khúc gỗ rất lớn đã rơi xuống trước mặt bọn họ, cũng may Tô Thanh Anh đã kịp thời tránh ra, nếu không, đã thành lành ít dữ nhiều rồi.
Co chạy về hướng lửa nhỏ, nhưng ngọn lửa đã lan nhanh trước khi cô kịp lao ra, tình hình hiện tại có thể nói là tiến thoái lưỡng nan.
Có thể làm gì khác để khắc phục tình trạng hiện tại đây?
Đầu cô càng ngày càng choáng váng, muốn không hít phải đám khói dày đặc này cũng khó, bởi vì không có cái gì hay công cụ gì khác để giải quyết.
Nhìn Tô Cảnh Nhạc trong tay, cô dứt khoát ngồi xổm xuống, cởi áo khoác che mặt cậu bé lại, ít ra thì có thể ngăn cản cậu bé hít phải khói vào trong phổi.
“Khụ khụ! Khụ khụ!”
Cô hoàn toàn bị khói làm cho ho khan, hai mắt đỏ bừng, lửa muốn lao sang bên này lan nhanh, cô muốn đến gần góc đó nhưng lại không có cách lại gần.
Lối ra đã bị ngọn lửa nuốt chửng hoàn toàn, không thể thoát ra được nữa.
Đường lên lầu cũng bị phong tỏa hoàn toàn, có thể nói là tiến thoái lưỡng nan!
Nguyễn Hạo Thần và Tôn Tử Phàm cùng những người khi đến nơi họ đã rất sốc khi nhìn thấy tình huống như vậy.
Tôn Tử Phàm xuống xe, nhanh chóng đổ hết nước khoáng trong xe lên quần áo rồi lao vào không chút do dự.
Cho dù phía trước có nguy hiểm cỡ nào, anh ta nhất định sẽ đem hai người họ ra ngoài an toàn!
Nguyễn Hạo Thần không muốn bị bỏ lại, kêu mọi người đổ hết nước lên người mình, ngay cả tóc cũng ướt đẫm.
Không chút do dự liền xông vào, Ngụy Toàn vội vàng gọi xe cấp cứu và 119. Hai người đi vào là đủ rồi, hiện tại anh ta chịu trách nhiệm dự phòng mọi tình huống xảy ra.
Với đám cháy lớn như vậy, cô Tô và cậu chủ nhỏ ít nhiều cũng sẽ bị thương, vì vậy anh ta nhất định phải làm công tác dự phòng và chuẩn bị.
Lửa quá nóng, Tôn Tử Phàm lao vào trong, ngay sau đó đã nhìn thấy hai mẹ con nằm trên mặt đất, dường như cả hai đều đã hôn mê.
Có một ngọn lửa nhỏ trên quần áo của anh ta, anh ta nhanh chóng dập tắt nó bằng tay của mình.
Ngồi xổm bên cạnh hai mẹ con, vừa định bế hai người bọn họ, Tô Thanh Anh đột nhiên mở mắt ra: "Em xin anh, đưa thằng bé ra ngoài trước!"
“Tiểu Anh, anh có thể mang cả hai người ra ngoài, đừng lo lắng.”
Tô Thanh Anh lắc đầu ngán ngẩm: “Lửa quá lớn rồi, nếu anh bế cả hai người bọn em, khụ khụ!
Thì thực sự không có cách nào để thoát ra đâu, Tử Phàm, em cầu xin anh đưa Tiểu Bảo ra ngoài trước đã!”
Tôn Tử Phàm không chút do dự gật đầu, hoàn cảnh này không cho phép anh ta suy nghĩ bất cứ điều gì, anh ta luôn đồng ý mọi yêu cầu của cô, từ trước tới nay cô chưa bao giờ cầu xin anh ta bất cứ điều gì, nhưng chỉ riêng lúc này cô mới lên tiếng!
Anh ta liền bế lấy cậu bé, không chút do dự xoay người rời đi, không ai có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Tôn Tử Phàm.
Đó là loại cảm xúc phức tạp không thể diễn tả, nhưng buộc phải lựa chọn.
Tô Thanh An nhìn bóng lưng bọn họ càng ngày càng mờ mịt, nở nụ cười, cuối cùng cả người chìm vào bóng tối.
Ngay khi Tôn Tử Phàm lao ra ngoài, Nguyễn Hạo Thần liền xông vào, nhưng ngọn lửa càng lúc càng lớn hơn trước.
Hai người nhìn nhau trong bầu không khí nóng như thiêu đốt rồi gật đầu với nhau, trong thời điểm nguy cấp này họ không có cách nào để thực hiện bất kỳ mối hận thù cá nhân nào.
Nguyễn Hạ Thần nhanh chóng lại gần Tô Thanh Anh, bởi vì khói quá dày, anh liên tục ho vài cái.
Phổi của anh vốn đã xấu, nay lại phải hít nhiều khói như vậy, chắc chắn sẽ gây ra những vấn đề không thể cứu vãn được nữa.
Nhưng bây giờ Nguyễn Hạo Thần không thể suy nghĩ nhiều được nữa, anh bế Tô Thanh Anh lên khỏi mặt đất, muốn đưa cô ra ngoài, nhưng ngọn lửa phía trước không ngừng bùng phát, khiến anh không còn nơi nào để đi và không còn đường rút lui.
Ngay khi anh đang đứng đó nghĩ cách thoát ra, một thanh gỗ trên đỉnh đầu của anh đột nhiên rơi xuống chỗ này, trong lòng khiếp sợ, anh nhanh chóng cúi xuống, hoàn toàn bảo vệ Tô Thanh Anh trong vòng tay của mình!
Cơn đau rát liền ập vào lưng anh, sắc mặt anh thay đổi, nghiến răng nghiến lợi.
Anh đẩy mạnh thanh gỗ ra phía sau, lưng anh đã bị bỏng rồi, cơn đau nhanh chóng lan ra khắp cơ thể.
Lúc này sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt, trầm mặc nhìn người trong lòng, ánh mắt dần dần dịu đi.
"Đồ ngốc, anh nhất định sẽ đưa em ra ngoài. Em đã cứu anh thoát khỏi vụ hỏa hoạn nhiều năm trước, lần này chính là anh cứu em!"
Tô Thanh An hơi mắt, giống như nghe được những lời này, cô muốn mở mắt ra để xem đó là ai, nhưng mí mắt của cô rất nặng khiến cô không thể mở mắt ra!
Chỉ mơ hồ nhìn vào bánh xe trước mặt, cảm giác người đàn ông này rất quen thuộc, như thể cô đã nhìn thấy người đó ở đâu đó...
Phía sau, nhóm người bên ngoài tìm thấy một số dụng cụ và xông vào. Nếu họ không lao vào thì ông chủ của họ sẽ có thể chết ở đây mất, đã vậy còn là bị thiêu sống!
Khi đi ra ngoài, Nguyễn Hạo Thần đã bị bỏng nặng ở lưng, toàn thân trở nên rất yếu ớt, dù sao trông anh cũng không được tốt lắm.
Sau khi đi ra ngoài, cả người anh ngã vào vòng tay của Ngụy Toàn.
Rầm…
Căn biệt thự đột ngột đổ sập, bốc lên một đám khói bụi mịt mù.