“Gặp mặt?”
“Không gặp, giữa chúng ta không có gì để gặp cả, nếu là vì lô hàng kia thì càng không cần phải gặp!”
Tôn Tử Phàm trực tiếp từ chối không chút suy nghĩ, những chuyện Nguyễn Hạo Thần đã làm trước kia đã khiến anh ta tổn thất bao nhiêu, trong lòng anh không biết rõ sao?
Cho nên anh ta cướp một lô hàng của anh thì thế nào? Chẳng lẽ sẽ rơi một miếng thịt xuống sao?
“Lô hàng kia không đơn giản, giao ra đây.”
“Mẹ kiếp, chỉ có hàng của anh không đơn giản, chẳng lẽ hàng của tôi thì rất đơn giản à?”
Nói lời như vậy không khỏi quá khinh người rồi.
Đúng là rất quá đáng!
“Anh tự sờ vào lương tâm nói xem đã phá hoại bao nhiêu chuyện của tôi, rồi bây giờ anh đến nói với tôi chuyện như vậy. Tôi không có giáng một bạt tai vào mặt anh đã rất tốt rồi, vậy mà anh còn dám nói như thế với tôi, đừng quá hài hước chứ.”
Giữa họ là kẻ thù, kẻ thù đấy hiểu không?
Gọi điện cho anh ta chính là vì chuyện phải thả hàng, chuyện này đừng nói đến cửa, đến khe hở cũng không có.
Nguyễn Hạo Thần trước đây cũng cướp không ít hàng của anh ta, nhất là khi vừa mới trở về, anh ta cũng sắp tức điên lên!
“Nếu tôi muốn ra tay, vậy thì anh cũng không thể lấy được lợi ích gì, cho nên anh vẫn là ngoan ngoãn trả hàng đây.”
Nhìn lời nói này của anh xem, Nguyễn Hạo Thần thực sự không phải là một con người!
Tôn Tử Phàm cũng không muốn tiếp tục dông dài với anh, trong nụ cười đó mang theo sự thờ ơ.
“Muốn tôi trả hàng cũng không phải là không được, trừ khi anh trả lại cho tôi tất cả mọi thứ trước đây của tôi, nếu không, tôi sẽ không thể nào trả lại lô hàng này cho anh.
Anh nói hàng của anh rất quan trọng, vậy chẳng lẽ hàng của tôi không quan trọng sao? Anh nói lời này đúng là có khiếu hài hước mà, nếu anh gọi điện cho tôi là vì chuyện này, vậy thì miễn bàn!”
Sau khi nói xong, Tôn Tử Phàm lập tức cúp máy.
Nguyễn Hạo Thần thật sự đã xem mình là nhân dân tệ, ai ai cũng yêu à?
Đây là chuyện không hề có thật đấy được không?
Với thái độ như vậy của Tôn Tử Phàm là điều nằm trong mong đợi của Nguyễn Hạo Thần, trước kia anh cũng làm rất nhiều chuyện với Thanh Môn hội, nếu lô hàng này không thể đòi về thì tạm thời bỏ qua.
Khi trời gần tối, Tô Thanh Anh đi đón thằng nhóc này về nhà, nhưng khi về đến thì nhìn thấy một dáng người uy nghiêm đứng bên cạnh cửa.
Sắc mặt của anh lúc này hơi kỳ lạ, cũng không biết rốt cuộc đang suy nghĩ những gì.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên nhìn.
Môi mỏng khẽ mở: “Hai người về rồi à, đã ăn cơm chưa?”
Tô Thanh Anh lộ vẻ kỳ lạ nhìn anh, có phải Nguyễn Hạo Thần đã uống nhầm thuốc gì không?
Nếu không thì sao lại ở đây đợi họ về nhà, còn hỏi họ ăn cơm chưa.
Nhưng khi nghĩ đến chuyện của ngày hôm nay thì sắc mặt của Tô Thanh Anh lập tức trở nên lạnh lùng.
Bây giờ cô không muốn nói chuyện với người đàn ông xảo quyệt này thêm nữa!
“Anh đứng ở cửa nhà tôi làm gì? Nếu không có chuyện gì thì nên nhanh chóng đi đi, bây giờ nhìn thấy anh, tâm trạng của tôi rất khó chịu đấy.”
Nguyễn Hạo Thần: …
Tại sao tâm trạng lại khó chịu khi nhìn thấy anh?
Là vì chuyện dữ liệu báo cáo nghiên cứu hôm nay sao?
Tô Thanh Anh đi tới, mở cửa nhà ra rồi trực tiếp đi vào.
Khi chuẩn bị đóng cửa lại thì một bàn tay to lớn chống vào cánh cửa.
Tô Cảnh Nhạc nhướng mày, chẳng lẽ hôm nay cậu bé lại phải xem phim sao?
“Anh có một chuyện muốn nói đường hoàng với em, anh nghĩ em chắc hẳn sẽ rất có hứng thú với chuyện này.”
Muốn nói với cô chuyện thú vị gì?
Điều cô có hứng thú hiện giờ chỉ có dữ liệu về báo cáo nghiên cứu này, còn về những chuyện khác thì thực sự không có hứng thú lắm.
Đặt Tô Cảnh Nhạc xuống, dịu dàng xoa đầu của cậu bé.
“Tiểu Bảo ngoan, con lên lầu chơi game trước được không?”
Tô Cảnh Nhạc gật cái đầu nhỏ của mình, đôi chân ngắn lập tức lên lầu.
Cậu bé cũng không biết rốt cuộc mẹ của mình sẽ nói những gì với Nguyễn Hạo Thần, nhưng trực giác của cậu bé mách bảo rằng những gì họ nói chắc chắn có liên quan đến công việc.
Hai người ngồi đối mặt nhau, Tô Thanh Anh nhìn Nguyễn Hạo Thần suốt cả quá trình.
“Nói đi, anh có chuyện gì muốn nói với tôi.”
“Anh phát hiện em từ trước đến nay cũng rất để ý tới tập đoàn Nguyễn thị, cho nên anh chỉ muốn hỏi về tình hình hiện giờ, tại sao cho người âm thầm thu mua cổ phiếu của tập đoàn Nguyễn thị?
Rốt cuộc em biết bao nhiêu về nghiên cứu sinh học mà anh đã đầu tư? Anh nghĩ những chuyện này chắc hẳn không phải thứ em muốn làm, rốt cuộc người chủ phía sau em là ai!”
Ồ, hôm nay đến đây chính là để nói những lời này với cô à, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi.
“Tại sao anh cảm thấy phía sau tôi còn có những người khác? Không thể tự tôi muốn thu mua sao? Ngay từ đầu có phải tôi đã nói lần này tôi trở về chính là để trả thù, các người trước cũng không cho tôi dễ sống, vậy bây giờ tôi cũng cho các người nếm thử mùi vị của không dễ sống.”
Đôi môi mỏng của Nguyễn Hạo Thần khẽ mím lại.
Anh cho rằng đây là một vấn đề có tỉ lệ rất nhỏ, nếu Tô Thanh Anh muốn trả thù thì không thể nào sẽ sử dụng mánh khóe trên thương mại, và cô cũng hiểu rõ nhất về thân phận của anh.
Cho nên nếu muốn trả thù từ khía cạnh thương mại thì cơ hội vô cùng xa vời, với sự thông minh và tài trí của cô không thể nào không biết điều này.
“Nếu em muốn trả thù anh từ khía cạnh thương mại, chắc hẳn em biết cơ hội là vô cùng xa vời, mấu chốt là dự án nghiên cứu sinh học này mà anh đầu tư vô cùng bảo mật, cho dù em trở về thì cũng không thể biết được chuyện này.
Cho nên phía sau em chắc chắn còn có người chủ khác, mục đích kêu em về đây chính là để nhằm vào tập đoàn Nguyễn thị, đồng thời cũng muốn lấy đi báo cáo dữ liệu của việc nghiên cứu sinh học này.”
Tô Thanh Anh không thể phủ nhận rằng người đàn ông này đã nói đúng một nửa, không, có thể nói là hơn một nửa.
Lúc đầu, chú Huy chỉ nói với cô rằng phải tìm đủ mọi cách để tham dự vào cuộc nghiên cứu này, nhưng bây giờ cô cảm thấy đây là chuyện không thể nào.
Nguyễn Hạo Thần đã làm quá tốt công việc bảo mật của nghiên cứu này, cô căn bản không có bất kỳ cơ hội nào để ra tay, dẫn đến bây giờ cũng không có cách nào hoàn thành được nhiệm vụ của chú Huy.
“Nguyễn Hạo Thần, trí tưởng tượng của anh cũng quá phong phú rồi. Tôi nói rồi, sau lưng tôi không có người chính là không có người, tất cả những gì tôi làm cũng là vì bản thân mà thôi.”
Nguyễn Hạo Thần nhìn chằm chằm vào cô, dáng người thon dài đứng dậy.
Đi đến trước mặt cô, nhìn cô từ trên cao xuống.
Tô Thanh Anh không chút sợ hãi, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt dò xét của anh.
Dưới cằm truyền đến một luồng sức mạnh, theo bản năng khiến Tô Thanh Anh hơi kháng cự, cô không thích có người đàn ông véo cằm của mình lắm.
Truyện đề cử: Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi
Muốn quay đầu dời khỏi sự giam cầm của anh, Nguyễn Hạo Thần không cho cô cơ hội này, sức lực trong tay siết chặt thêm vài phần.
Khuôn mặt của hai người rất gần nhau, Tô Thanh Anh nhìn anh không chớp mắt, trong đôi mắt xinh đẹp đó toàn là sự lạnh lùng.
“Em trở về bên anh, muốn làm gì cũng được!”