Tôn Tử Phàm cầm USB trong tay rồi không nhanh không chậm xuống lầu, đúng lúc nhìn thấy Johan đang mặt đen đi vào, phía sau còn có bốn người áo đen.
Nhìn tư thế kia, ai không biết còn tưởng Tôn Tử Phàm anh ta là tiểu nhân nham hiểm gì đấy, tuy nơi này là địa bàn của anh ta, nhưng anh ta cũng là một người cực kì yêu chuộng hòa bình mà, sẽ không tùy tiện động thủ đánh nhau đâu.
Tuy vết thương trên cánh tay vẫn chưa khỏi nên cũng có hơi ghi hận, nhưng trận dạy dỗ bên ngoài trước đó đã đủ để anh ta trút giận rồi.
Ánh mắt Johan nhìn chằm chằm vào Tôn Tử Phàm, chính xác mà nói thì là nhìn chằm chằm vào cái USB trên tay anh ta. Thấy Tôn Tử Phàm cầm trong tay ngắm nghía thì chỉ hận không thể đi lên giành lại.
Thế nhưng lý trí nói cho ông ta biết, tuyệt đối không thể làm vậy, nơi này là địa bàn của Tôn Tử Phàm, nếu bọn họ động thủ thì chẳng khác nào tự tìm đường chết, vậy còn chẳng bằng ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng một lát.
"Cậu Tôn, cách tiếp khách của cậu đúng là khiến tôi phải lau mắt mà nhìn đấy."
"So với việc các ông nổ súng với tôi, tôi cảm thấy bản thân đã đủ nhân từ rồi, ít nhất người của các ông cũng không bị thương quá nhiều, hoặc có thể nói là không ai bị thương.
Ông xem vết thương do súng bắn trên tay tôi giờ vẫn chưa lành đây, vậy nên ông cảm thấy tôi sẽ đối đãi ôn hòa với các ông à? Ông Johan, đừng ngây thơ như vậy chứ!”
Johan cắn răng, dáng vẻ vô cùng tức giận.
Lúc trước ông ta tự nhận tính cách của mình rất tốt, giỏi khống chế bản thân, có lẽ vì bàn chuyện làm ăn quá nhiều nên dưỡng được kỹ năng khống chế nóng nảy.
Nhưng ở trước mặt Tôn Tử Phàm, ông ta hoàn toàn không khống chế nổi tính nóng nảy của mình. Tôn Tử Phàm thật sự quá đáng giận, nên ông ta mới không kiềm chế được tính khí của mình. Truyện Đoản Văn
"Vậy nên cậu Tôn mở những cơ quan kia ra chỉ để trả thù bọn tôi thôi sao? Chúng tôi có một đàn em bị điện giật nổ tóc, cần phải đến tiệm cắt tóc, cộng thêm hai đàn em bị thương do tia hồng ngoại của cậu, chúng ta có được tính là huề nhau không?”
Tôn Tử Phàm gật đầu, tuy anh ta rất muốn nói là chưa huề, nhưng con người luôn phải giữ lại cho mình một đường lui, không thể làm việc quá tuyệt tình.
"Ông Johan, nếu ông không ngại, tôi nghĩ chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng. Tôi không biết rốt cuộc trong này có nội dung gì, nhưng tôi có thể nhìn ra được nội dung bên trong vô cùng quan trọng. Nhưng chỉ vô cùng quan trọng với các ông thôi, chứ không hề quan trọng đối với tôi.
Lúc tôi đăng nhập giải mật mã, các ông luôn ngăn cản, tôi cầm cái USB này trong tay lâu như vậy mà cũng chẳng có tác dụng gì, tôi vừa giải mật mã là mấy người lại tới ngăn cản, cho nên hôm nay tôi đã thử lần cuối cùng, nhưng mà..."
Tôn Tử Phàm dừng lại một chút, nháy mắt đã nhấc hết tim của đám Johan lên, ngay cả tim đập cũng chậm vài nhịp.
Đừng nói là anh ta đã giải được mật mã đấy!
"Rất đáng tiếc, tôi vẫn không thể giải được mật mã, có phải đã khiến các ông cảm thấy cực kì thất vọng không?"
Thất vọng cái rắm ấy!
Lúc anh ta nói ra câu này, bọn họ chỉ ước gì có thể lập tức khui một chai champagne tại chỗ để chúc mừng, cuối cùng trái tim treo lơ lửng của bọn họ cũng được buông xuống rồi.
"Mật mã của bọn tôi không dễ giải như vậy, cậu Tôn không giải ra được cũng là chuyện rất bình thường. Đúng thật là thứ bên trong vô cùng quan trọng với chúng tôi, hy vọng cậu Tôn có thể hiểu được hành động của bọn tôi."
"Hiểu chứ, hiểu chứ, tới đây, đừng đứng nữa, hay là chúng ta uống một ly nhé?”
Johan lắc đầu, ngày hôm nay ông ta đến để lấy lại USB, không phải để uống rượu ôn chuyện.
Nhưng Johan vẫn đi đến rồi ngồi xuống đối diện Tôn Tử Phàm.
Ban đầu hai người không quen thuộc nhau lắm, nhưng sau khi trải qua chuyện này, dường như bọn họ đã có thêm hiểu biết mới về đối phương.
Hiểu biết của Johan về Tôn Tử Phàm là cảm thấy người đàn ông này vô cùng đen tối, quan trọng là còn rất thông minh, thủ đoạn cũng cực kỳ cao siêu.
Nhưng hiểu biết của Tôn Tử Phàm về Johan cũng không nhiều lắm, chỉ biết tâm tư của người đàn ông này tương đối sâu.
Dù sao phần lớn thời gian của anh ta đều dùng để giải mật mã, hoàn toàn không có thời gian đi tìm hiểu kẻ địch của mình.
"Mạnh Cường, ông Johan không muốn uống rượu, vậy thì đi rót một ít trà tới đây đi, dù sao trên người tôi có vết thương, đúng là không hợp uống rượu lắm, ông Johan suy nghĩ thật chu đáo."
Vừa dứt lời, USB trong tay Tôn Tử Phàm trực tiếp bay qua.
Johan tưởng có ám khí gì đó nên vội vàng né tránh.
USB rơi thẳng xuống đất, vỏ bên ngoài đều tung ra.
Trong phòng khách lập tức yên tĩnh.
Khuôn mặt của Johan đờ đẫn, thao tác này hoàn toàn khiến người ta trở tay không kịp.
Ông ta không ngờ Tôn Tử Phàm lại ném USB tới bất thình lình như vậy, tình huống bây giờ khiến ông ta cực kỳ đau tim.
Tại sao ông ta lại né tránh cơ chứ?
Đưa tay tiếp một cái cũng không chết mà!
Nhìn vẻ mặt như ăn phải phân của Johan, Tôn Tử Phàm suýt nữa thì không nhịn được mà bật cười, may là anh ta khống chế biểu cảm của bản thân vô cùng thích hợp.
"Ông Johan, chỉ tung vỏ ngoài thôi, chắc bên trong không tổn hại gì đâu."
Người da đen phía sau Johan nhanh chóng đi tới nhặt USB trên mặt đất lên, có thể nói là một cái USB rời rạc.
Sau khi kiểm tra cẩn thận, bèn giao nó vào tay Johan.
Johan vội cất USB vào túi của mình.
"Tính cách của cậu Tôn đúng là rất thẳng thắn. Nếu có thể, chúng tôi rất sẵn lòng kết giao với một người bạn như cậu, nhưng vẫn hy vọng lần sau cậu Tôn đừng làm chuyện như vậy nữa.”
Nếu Johan biết Tôn Tử Phàm đã giải được mật mã USB, đừng nói làm bạn bè gì đó, có khi đã bắt đầu rút súng ra luôn rồi.
Tôn Tử Phàm mỉm cười mà không nói lời nào.
Mạnh Cường bưng trà vừa pha lên, rót cho Johan một chén, rồi lại rót cho Tôn Tử Phàm một chén.
Nhưng chỉ đầy bảy phần, tục ngữ nói rót trà đầy bảy phần, rót rượu tràn ly mà.
"Ông Johan, tôi thật sự rất tò mò rốt cuộc trong này có nội dung gì mà có thể khiến các ông căng thẳng đến mức này, dù là một vài danh sách linh tinh hay tuyến đường giao dịch gì đó cũng không cần phải căng thẳng như vậy chứ?"
Lúc nghe Tôn Tử Phàm nói những lời này, Johan suýt nữa thì phụ ngụm trà trong miệng ra, nếu không phải Tôn Tử Phàm không giải được mật mã, ông ta thật sự tin Tôn Tử Phàm biết một ít gì đó đấy.
Nhưng nghĩ lại, không phải những bí mật trong giới quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy chuyện này thôi à, hơn nữa Tôn Tử Phàm chính là thiếu chủ của Thanh Môn hội mà, hiểu rõ chuyện mấy chuyện này cũng không lạ.
Sắc mặt rất nhanh đã khôi phục lại bình thường: "Hình như cậu Tôn hiểu không ít về mấy chuyện này nhỉ, nếu có cơ hội, tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác.”