“Nếu hai người thật sự kết hôn với nhau thì trái tim của anh chắc chắn sẽ dần dần bị cô ta chiếm giữ, từ đó sẽ hoàn toàn quên mất em.
Anh nói với em rằng sau này anh và Tô Khiết sẽ ly hôn và kết hôn với em, đợi sau khi công ty nhà họ Nguyễn trở lại bình thường thì anh sẽ ly hôn với Tô Khiết. Nhưng trong cuộc hôn nhân ba năm đó, công ty nhà họ Nguyễn không phải đã trở lại bình thường từ lâu rồi sao?
Mà anh cũng không hề có ý định ly hôn với Tô Khiết, anh cứ luôn miệng nói rất căm hận Tô Khiết. Nói là vì Tô Khiết nên nhà họ Nguyễn mới có vụ cháy đó, nếu anh đã ghét cô ta như vậy thì tại sao không ly hôn với cô ta, tại sao còn chọn tiếp tục sinh sống với cô ta?
Lúc đó, rõ ràng anh đã rung động với Tô Khiết, và em biết em nhất định phải tiếp tục nằm trên giường bệnh. Bởi vì chỉ có như vậy thì anh mới có thể quan tâm tới tình trạng của em mọi lúc, nếu em lành lặn không bị gì thì có lẽ anh đã quên em rồi!”
Tiếng khóc của Lâm Tiêu rất nặng nề, từng giọt nước mắt từ trên mặt rơi xuống.
Cô ta bởi vì quá yêu nên mới chọn cứ mãi giả làm người thực vật, chỉ có như vậy thì Nguyễn Hạo Thần mới cảm thấy áy náy trong lòng, mới không thể quên đi cô ta.
Bản thân anh không biết mình đã rung động với Tô Khiết thì thôi, với lại cũng vì cô ta mãi nằm trên giường bệnh, Nguyễn Hạo Thần mới phớt lờ đi sự rung động của mình dành cho Tô Khiết.
“Anh có biết em yêu anh nhiều cỡ nào không, chính vì quá yêu anh nên em mới làm ra những chuyện này, em hy vọng anh – người đàn ông này có thể hoàn toàn thuộc về một mình Lâm Tiêu em đây!”
“Nhưng cho dù là vậy, tại sao cô phải đi lên tiếng kích động bố của Tô Khiết, cuối cùng khiến ông ấy tử vong.”
Lâm Tiêu làm như vậy, hoàn toàn có thể nói là giết người, cho dù cô ta không tự mình ra tay và trên cơ thể của bố Tô Khiết cũng không có bất kỳ sự tiếp xúc gì, nhưng cái chết của bố Tô Khiết là do cô ta gây ra bằng những lời lẽ kích động, đây tương đương với giết người gián tiếp.
Hơn nữa, cô ta có biết giết người là phải ngồi tù không!
“Em là muốn Tô Khiết mất đi tất cả, em hận cô ta, em ghét mọi thứ của cô ta!
Nếu không phải Tô Khiết, bây giờ chúng ta còn có thể hạnh phúc ở bên nhau, trong thời gian dài như vậy, có lẽ chúng ta đã kết hôn sinh con từ lâu rồi. Chúng ta sẽ là một gia đình rất hạnh phúc, nhưng tại sao Tô Khiết cứ phải đồng ý với cuộc kết hôn này?
Lúc trước, em từng đến tìm Tô Khiết nói chuyện, xin cô ta từ bỏ cuộc hôn nhân này, xin cô ta cho chúng ta một cơ hội để yêu nhau và đi đến cuối đời, nhưng lúc đó Tô Khiết vốn không đồng ý!
Cho nên em ghét cô ta, vào khoảnh khắc em biết bố của cô ta bị bệnh tim, thế là em lập tức nghĩ ra cách này, em biết tất cả những gì xảy ra giữa anh và Tô Khiết, anh luôn tưởng rằng em vẫn nằm trên giường bệnh, nhưng em lại thường xuyên đi theo sau lưng hai người.
Anh có biết em ghen tị và căm ghét cỡ nào khi nhìn thấy anh đối xử với cô ta như thế không? Sau đó em đã đến tìm bố của Tô Khiết, cố tình nói ra những lời cực kỳ khó nghe để kích động ông ta, ha ha!”
Lâm Tiêu cười, nước mắt không ngừng chảy xuống từ khóe mắt của cô ta, nụ cười của cô ta vẫn rất đau thương tùy ý.
“Cuối cùng, mọi chuyện cũng xảy ra giống như những gì em nghĩ, em nhìn ông già này không ngừng giãy dụa dưới đất, vẻ mặt vô cùng khó chịu đau khổ, muốn tìm thuốc nhưng hoàn toàn không thể tìm được. Bởi vì tất cả thuốc cũng đã rơi xuống đất, thậm chí em còn đá lọ thuốc ra xa thật xa.
Sau khi thấy ông già này ngất đi, em biết ông ta cách cái chết không còn xa nữa, vào ngày thứ hai sau khi em rời đi thì tin tức lập tức đưa tin ông già đó đã qua đời vì nhồi máu cơ tim, em rất vui mừng!”
Sau khi nghe thấy những lời này thì tâm trạng của Nguyễn Hạo Thần có thể nói là vô cùng phức tạp, rốt cuộc cô ta đã yêu đến cỡ nào mới có thể khiến bản thân trở thành dáng vẻ điên cuồng như thế.
Thậm chí đến việc giết người cũng có thể khiến cô ta vui vẻ như vậy!
Tâm lý của cô ta đã bắt đầu méo mó, đã xuất hiện tình trạng triệu chứng bệnh hoạn.
“Vậy cô có biết cô làm như vậy là sai không?”
“Đương nhiên em cũng biết em làm những việc này là sai, nhưng em sẵn lòng đâm lao phải theo lao, nhìn thấy dáng vẻ khóc đến ngất đi của Tô Khiết thì tâm trạng của em rất hài lòng.
Tất cả những thứ này cũng là cô ta tự làm tự chịu, nếu cô ta từ chối kết hôn với anh, nếu hôm đó em tìm cô ta nói chuyện, cô ta có thể đồng ý với những chuyện em nói thì những chuyện sau này vốn sẽ không xảy ra!”
Đây là đang điên cuồng vì yêu à?
Nhưng một tình yêu như vậy đúng là quá biến thái rồi!
Nguyễn Hạo Thần cứ như vậy lặng lẽ nhìn cô ta chằm chằm, như thể anh chỉ mới quen biết Lâm Tiêu ngày đầu vậy.
Trước đây, Lâm Tiêu ở trước mặt anh luôn là dáng vẻ dịu dàng hiền lành, chỉ cần nước mắt của cô chảy xuống thì sẽ nhanh chóng khơi dậy lòng mong muốn bảo vệ của người đàn ông.
Nhưng bây giờ đã hoàn toàn không còn cảm giác này nữa.
Hôm nay, cuối cùng anh cũng thấy được một mặt khác của cô ta, hơi bất ngờ và hơi phức tạp.
Suy cho cùng thì Lâm Tiêu cũng vì tình cảm của họ mà phát cuồng!
“Thế còn chuyện Tô Khiết mang thai? Cô biết rõ đứa bé trong bụng Tô Khiết chính là con của tôi, giữa cô ấy và Tôn Tử Phàm là trong sạch, chưa từng xảy ra chuyện gì vượt quá quy tắc.
Tại sao cô lại yêu cầu bác sĩ thay đổi bản báo cáo giám định ADN, khiến tôi vẫn luôn hiểu lầm đứa bé kia là con của Tô Khiết và Tôn Tử Phàm, là cô khiến tôi tự tay giết chết con mình!”
Lâm Tiêu trợn tròn mắt nhìn anh, ngón tay chọc vào ngực mình.
Thời gian trôi nhẹ qua: “Chỗ này của em thấy đau, một cơn đau xé gan xé ruột, giống như có người cầm một cây dao đâm vào tim em hết lần này đến lần khác.
Lúc đầu em cũng chưa từng nghĩ rằng anh sẽ phát sinh quan hệ với Tô Khiết, lúc đó em hiểu quá rõ tính tình của anh, anh ghét Tô Khiết như vậy, làm sao có thể phát sinh quan hệ với cô ta chứ!
Nhưng sau đó em phát hiện Tô Khiết thực sự đang mang thai đứa con của anh, là do có một đêm anh đã uống quá nhiều rượu, sau đó cưỡng ép Tô Khiết trong lúc mơ màng, nhưng em mãi không hề hay biết những chuyện này.
Khi đó em lập tức suy nghĩ nhất định không thể để đứa bé này được sinh ra, nhất định không được để anh biết đây là con của anh, nếu anh biết đây là con của anh thì anh chắc chắn không thể nhẫn tâm bảo Tô Khiết phá thai.
Cho nên em yêu cầu bác sĩ sửa đổi kết quả khi có báo cáo giám định, em rất vui khi anh tin lời của em chứ không tin lời của Tô Khiết.”
Nguyễn Hạo Thần chậm rãi nhắm mắt, hai tay siết thành nắm đấm.
Nếu Lâm Tiêu là một người đàn ông thì có lẽ bây giờ anh sẽ không nhịn được đánh cô ta một trận trước.
Bây giờ anh đã hối hận rồi, vô cùng hối hận!
Nhưng trên thế giới này căn bản không có thuốc hối hận để uống, nếu có thì anh muốn quay lại lúc ban đầu.
“Nó là một sinh mệnh vô tội.”
Giọng nói của Nguyễn Hạo Thần trầm thấp đến lạ thường, đồng thời còn có vài phần đau thương.
Anh đã tự tay giết chết đứa con của mình, khi nhớ lại cảm giác đó thì khiến người ta quá khó quên, cũng đau đến tận tâm can!