“Nói thật, tôi rất ngạc nhiên khi anh có thể đưa ra một quyết định như vậy. Anh làm thế thực sự xứng đáng sao? Rõ ràng anh chỉ cần nói ra vài điều là có thể ra nước ngoài sống cả đời tự do hạnh phúc, nhưng vì một người phụ nữ tội ác tày trời như Lâm Tiêu mà bị nhốt ở đây chờ chết. Tôi hỏi anh, đáng sao?”
Tiêu Bảo Văn nhìn Tô Thanh Anh, không khỏi nở ra một nụ cười.
“Tôi không cần cô cảm thấy điều này đáng hay không. Chỉ cần tôi cảm thấy xứng đáng, tôi cho rằng nó xứng đáng là được rồi.”
Tô Thanh Anh sững sờ bởi lời nói này của anh ta. Cô cũng từng tìm hiểu nhưng không thể làm rõ mối quan hệ giữa Tiêu Bảo Văn và Lâm Tiêu, nhưng có thể chắc chắn rằng giữa bọn họ không phải là tình yêu đích thực.
Người mà Lâm Tiêu yêu luôn là Nguyễn Hạo Thần, thì làm sao có thể yêu một quản lý quán bar nhỏ bé này chứ. Đây rõ ràng là một điều không thể.
“Tôi phát hiện anh đúng là một người đàn ông rất can đảm. Nhưng thật đáng tiếc, lại bị một người phụ nữ như Lâm Tiêu làm hỏng.”
Tiêu Bảo Văn: …
Điều này sao nói ra thấy hơi sai, xưa giờ không phải cũng là đàn ông làm hỏng phụ nữ sao?
Có vẻ như, những năm qua Lâm Tiêu đã làm cho anh ta rất nhiều việc. Ngược lại, anh ta cũng đã giúp Lâm Tiêu xử lý một số việc nhỏ. Mặc dù có một số việc bắt anh ta gánh tội, nhưng lần nào Lâm Tiêu cũng sẽ cố gắng tìm cách để đưa anh ta ra ngoài.
Nếu nhớ kỹ lại, bạn sẽ phát hiện Lâm Tiêu đã làm rất nhiều điều cho anh ta.
“Tôi chính là vì cô ấy lần này. Dù sao, sau này có thể không có cơ hội gì nữa, và có thể cũng sẽ không có bất kỳ cơ hội nào.”
“Nếu đã như vậy, tôi mong rằng anh sẽ không hối hận.”
“Kể từ khi đặt chân vào nơi này thì tôi chưa từng hối hận. Thật ra, cuộc sống cũng khá mệt mỏi nhỉ, chi bằng đến cảm nhận cuộc sống ở trong đây, sau đó chết dần chết mòn, có vẻ cũng rất tốt.”
Ngay khi Tiêu Bảo Văn vừa nói hết câu thì một cảnh sát bước vào: “Thời gian thăm tù đã hết, nếu còn điều gì muốn nói thì hãy để dành cho lần sau.”
Tô Thanh Anh cứ thế nhìn Tiêu Bảo Văn bị đưa đi, ngay khi Tiêu Bảo Văn nói xong thì cuộc trò chuyện của họ cũng đã kết thúc.
Không phải cô không cho anh ta cơ hội sống, mà là anh ta đã tự chọn cái sau.
Sau khi ra khỏi cửa đồn cảnh sát, Tô Thanh Anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Lúc này, trời đã tối hẳn, như thể mọi chuyện đã kết thúc rồi, nhưng lại giống như mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu.
“Phó tổng giám đốc, nếu như vậy thì kế hoạch chẳng phải bị rối loạn rồi sao?”
Tô Thanh Anh vừa đi vừa nói, giọng nói của cô vô cùng nhẹ nhàng: “Vì là kế hoạch nên chắc chắn có thể thay đổi. Trước khi lập kế hoạch này vốn dĩ không có người đàn ông tên Tiêu Bảo Văn, mọi chuyện hiện giờ cũng chỉ là trở lại kế hoạch như ban đầu. Cho nên, việc thêm một người hay ít đi một người dường như cũng không liên quan gì mấy.”
“Phó tổng giám đốc, vậy cô có cảm thấy kinh ngạc với hành vi này của Tiêu Bảo Văn không?”
Tô Thanh Anh gật đầu, nói không ngạc nhiên thì là giả.
Bởi vì không có ai sẽ thực sự hy sinh mạng sống của mình, nhất là trong xã hội hiện đại này. Ai cũng rất ích kỷ, vô tâm.
Nhưng thành thật mà nói, Tiêu Bảo Văn và Lâm Tiêu hẳn cũng đã quen biết nhau rất lâu. Chắc chắn bọn họ đã biết nhau từ tám năm trước, hoặc còn sớm hơn.
“Hành vi này của anh ta có thể chứng minh rằng thực ra Tiêu Bảo Văn yêu Lâm Tiêu, nhưng cả trái tim của Lâm Tiêu cũng đã đổ dồn hết lên người Nguyễn Hạo Thần rồi, căn bản không thể chứa được những người đàn ông khác.”
Lâm Tiêu có tài cán gì mà lại có một người đàn ông sẵn lòng vì cô ta như vậy? Cũng chỉ vì cô ta một lần, và cũng là lần duy nhất.
Tô Thanh Anh dừng lại, quay sang nói với Lý Lâm: “Tôi phải đi đón Tiểu Bảo rồi, anh về trước nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Lý Lâm gật đầu, sau đó nhanh chóng rời đi.
Khi Tô Thanh Anh đang lái xe, cô vẫn không khỏi nhớ lại những gì Tiêu Bảo Văn đã nói. Anh ta cảm thấy mình như vậy là rất xứng đáng, nhưng mặt khác, Tô Thanh Anh lại rất muốn biết Lâm Tiêu có biết Tiêu Bảo Văn làm điều này vì cô ta không?
Dòng suy nghĩ dần trôi xa…
Nguyễn Hạo Thần đã đưa Tô Cảnh Nhạc trở về biệt thự, đây là nơi anh và Tô Khiết từng ở. Mọi thứ căn bản không có gì thay đổi trong nhiều năm qua, đồ đạc vẫn như trước.
Thật ra rất nhiều thứ trong biệt thự kiểu này cũng là do Tô Khiết tự mình bài trí. Khi mới dọn vào, Tô Khiết không hề thích những đồ trang trí và phụ kiện trong đó, vì vậy cô đã âm thầm đổi những thứ này khi Nguyễn Hạo Thần ra ngoài đi làm.
Khi Nguyễn Hạo Thần trở lại, anh biết điều đó, nhưng trong lòng lại cảm thấy hơi ấm áp, vì vậy anh cũng không nói thêm gì nữa.
Giờ đây lại bước vào trong đây, cảm giác như một giấc mơ vậy. Mọi chuyện xảy ra như thể mới ngày hôm qua, nhưng sự thật đã là mấy năm rồi.
Nơi đây là ký ức của họ. Nhưng những ký ức đó hầu như cũng chỉ là đau khổ,không chút tốt đẹp.
Anh bế Tô Cảnh Nhạc trở về phòng ngủ chính của họ. Nhẹ nhàng đặt cậu bé xuống giường, cậu nhóc này đã chơi cả ngày rồi, nên lập tức ở trên xe ngủ thiếp đi khi đang trở về.
Ngay cả khi anh bế cậu bé xuống, cậu cũng không có cảm giác gì, chứng tỏ cậu nhóc này thực sự rất mệt mỏi.
Để lại một ngọn đèn nhỏ, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Sau khi xuống lầu, anh đến tủ lạnh trong nhà bếp lấy ra một chai rượu vang đỏ, một mình ngồi trên sofa, từ từ thưởng thức.
Lần trước anh đến đây uống rượu, anh đã nhận nhầm Lâm Tiêu là Tô Khiết. Chính là sau lần đó, anh cũng không bao giờ đến đây nữa.
Mọi thứ ở đây vẫn như thưở ban đầu. Nhưng cảnh còn, người chẳng thấy…
Khoảng hơn một tiếng đồng hồ sau, Tô Thanh Anh mới tới đây. Khi bước vào đây, vẻ mặt của cô hơi ngẩn ngơ. Đã bao lâu rồi, cô không trở lại đây.
Sân vườn bên ngoài không khác xưa, vẫn trồng hoa hồng trắng mà cô thích, nhưng những cái cây đó thì đã trở nên to hơn.
Vừa bước vào cửa, cô đã ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc từ phòng khách truyền tới.
Lúc đầu Nguyễn Hạo Thần uống rượu vang đỏ, nhưng sau đó đã đổi thành vodka, bởi vì anh cảm thấy uống rượu vang đỏ quá nhạt. Cộng với tâm trạng hơi cáu gắt nên đã thay rượu vang đỏ bằng một loại rượu mạnh.
Tô Thanh Anh vô thức nhíu mày, nhìn quanh phòng khách nhưng không thấy bóng dáng của Tô Cảnh Nhạc, chỉ có một mình Nguyễn Hạo Thần đang nằm trên sofa. Cũng không biết bản thân anh đã uống bao nhiêu rồi.
Trên mặt đất cô thấy khá nhiều chai rượu. Nếu không có việc gì, vậy uống nhiều rượu như thế để làm gì?
Muốn đến bệnh viện để rửa dạ dày sao?
“Này, Nguyễn Hạo Thần, anh mau tỉnh lại đi. Tiểu Bảo đã đi đâu rồi?”
Cô đưa tay ra lay động bờ vai của anh, nhưng không biết có phải đã say rồi hay không mà Nguyễn Hạo Thần lại không nhúc nhích chút nào.
Tô Thanh Anh thực sự có chút bất lực. Ngồi xuống sofa ở đối diện, liếc mắt nhìn hoàn cảnh bên trong đây.
Sau ngần ấy năm mà nơi này lại không thay đổi chút nào…