Lâm Tiêu cau mày, anh ta nói lời này là có ý gì? Thế nào là điện thoại của anh ta tắt máy cũng nhờ ơn cô ta? Cô ta đâu có cầm điện thoại của anh ta, chẳng lẽ cô ta bò qua đường truyền mạng để tắt điện thoại của anh ta sao?
Thế nên những lời anh ta nói đúng là một trò đùa.
Chắc chắn lại viện lý do gì khác nữa, đừng nghĩ rằng cô ta không nhận ra.
“Tiêu Bảo Văn, có phải anh cảm thấy đôi cánh của anh đủ cứng cáp rồi, có thể mặt đối mặt cứng rắn với tôi rồi không? Anh đừng quên ai đã cho anh có được địa vị của ngày hôm nay.
Nếu không nhờ tôi thì anh hiện giờ vẫn là một người phục vụ nhỏ trong quán bar. Nếu không nhờ tôi, anh nghĩ anh có thể leo lên vị trí quản lý bằng năng lực của anh sao?
Anh đúng là quá đề cao năng lực của mình rồi. Đối với tôi mà nói, anh là một con chó hễ gọi là tới mọi lúc, còn tôi là chủ của anh. Bây giờ chó bắt đầu muốn cắn ngược lại chủ sao?”
Những lời Lâm Tiêu nói rất khó nghe, có thể nói là không chút nể nang.
Sắc mặt của Tiêu Bảo Văn cũng rất khó coi. Những gì Lâm Tiêu nói đúng là sự thật. Nếu không nhờ cô ta, anh ta thực sự không thể leo lên được vị trí của ngày hôm nay. Nếu không nhờ cô ta, có lẽ anh ta hiện giờ vẫn là một người phục vụ quèn.
Anh ta cũng thừa nhận những lời này không sai, nhưng câu sau thật sự rất khó nghe, có thể nói là khó lọt vào tai.
Bọn họ ở bên nhau cũng đã lâu, quen biết từ rất nhiều năm trước, nhưng bây giờ cô ta lại có thể nói ra những lời khó nghe và không chút nể nang như vậy.
“Lâm Tiêu, khi cô mắng tôi như vậy, cô có nghĩ cô cũng đang mắng cả chính mình không? Cô mắng tôi là chó, vậy khi cô và tôi ở bên nhau thì được xem là gì?
Cô với tôi đã nhiều lần như thế rồi, vậy bản thân cô lại được xem là gì? Một con chó cái muốn yêu sao? Bây giờ tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ của cô khi nằm cạnh tôi, nhưng cô lại dùng những lời lẽ thô lỗ như vậy để mắng tôi, cô đúng là khiến người ta kinh tởm tột cùng!
Chẳng trách sao Nguyễn Hạo Thần lại thay lòng đổi dạ. Anh ta không thích cô nữa quả là một lựa chọn rất chính xác. Cô thật sự cho rằng mình là tiên nữ giáng trần sao? Ai cũng phải chiều chuộng cô, yêu cô à?”
“Tiêu Bảo Văn, tốt nhất anh nên câm miệng lại cho tôi! Bắt đầu từ bây giờ, tôi không muốn nghe thấy lời nào từ anh nữa. Anh nói thật cho tôi biết, có phải anh đã phản bội tôi rồi không?”
Tiêu Bảo Văn cũng ghét nhất nghe thấy Lâm Tiêu la hét như vậy. Lâm Tiêu như vậy thật sự rất giống mấy bà đanh đá trên đường phố, không chút phẩm chất.
“Vậy cô có biết là vì cô mà hôm nay tôi đã phải vào đồn cảnh sát và suýt phải ở trong đó không thể ra được không? Nếu không phải vì một số chuyện thì tôi có thể sẽ mãi ở trong đó, thậm chí là chờ chết.”
Tính tình của anh ta cũng không tốt lắm, cho nên khi mắng người ta thì có thể nói là rất có khí thế.
Tiếng quát tháo đột ngột của anh ta làm Lâm Tiêu giật mình. Nhiều năm qua, Tiêu Bảo Văn luôn dịu dàng trước mặt cô ta, chưa bao giờ thấy anh ta nổi nóng.
Vì vậy, bây giờ cô ta cũng không ngờ rằng anh ta sẽ nổi nóng.
Hơn nữa, anh ta nói hôm nay anh ta đã vào đồn cảnh sát. Có phải vì vậy mà tắt máy không, vậy anh ta vào đồn cảnh sát là vì lý do gì?
“Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì à? Cô hỏi tôi mà không biết xấu hổ sao? Tại sao cô không nói chỗ dựa phía sau của Tô Thanh Anh lớn như vậy? Hôm nay tôi phải vào đồn cảnh sát là vì cô ta!”
“Tô Thanh Anh đã làm gì mà sau đó lại khiến anh vào đồn cảnh sát?”
“Tôi không muốn nói với cô về những chuyện này. Hôm nay tôi đến đây, chính là muốn nói với cô rằng chúng ta sau này sẽ không còn bất lì một mỗi liên hệ nào nữa, cô hãy tự đi mà lo liệu trong những ngày thắng sắp tới của mình đi.”
Ngay khi nghe thấy những lời này, Lâm Tiêu xem như đã hiểu ra rồi.
Hôm nay Tiêu Bảo Văn còn qua đây, chính là để cắt đứt với cô ta, để nói rõ quan hệ với cô ta.
Anh ta vào đồn cảnh sát, vậy là ai đã đưa anh ta ra?
Người đầu tiên mà Lâm Tiêu nghĩ đến chính là ông chủ của họ. Thực ra, Tiêu Bảo Văn là một người quản lý tài giỏi, nếu không thì cũng không thể quản lý nhiều quán bar cùng một lúc. Với lại, ông chủ của họ cũng đánh giá rất cao anh ta.
Nếu biết anh ta vào đồn cảnh sát, ông chủ chắc hẳn sẽ vớt anh ta ra ngoài. Nhưng anh ta nói anh ta vào đồn cảnh sát là vì Tô Thanh Anh, rốt cuộc Tô Thanh Anh đã làm gì?
“Tiêu Bảo Văn, anh nói xem rốt cuộc chúng ta đã quen biết nhau bao nhiêu năm rồi? Nếu không có gì ngoài ý muốn thì chắc hẳn cũng có chín năm rồi đúng chứ? Bây giờ anh nói cắt đứt thì cắt đứt, có phải cũng quá coi thường dáng vẻ khuyết tật này của tôi không?”
Nếu nghĩ kỹ lại, bọn họ đúng là đã quen biết nhau chín năm rồi. Khoảng thời gian này thực sự rất dài, nhưng cũng không được xem là quá đặc biệt.
Hóa ra, thời gian thật sự có thể trôi qua khá nhanh, trong nháy mắt đã chín năm trôi qua. Mỗi người cũng đã trải qua những thay đổi, thăng trầm khác nhau.
Lâm Tiêu đang thay đổi, và bản thân anh ta cũng không ngừng thay đổi…
Anh ta trầm ngâm một hồi, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
“Chúng ta thực sự đã quen biết nhau lâu như vậy rồi, nhưng mỗi người ai ai cũng rất ích kỷ, ai cũng mong cuộc sống của mình có thể dài lâu. Đời người vốn dĩ rất ngắn ngủi, nhưng tại sao lại không trân trọng nó thật tốt chứ?”
Tiêu Bảo Văn dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Lâm Tiêu.
“Trong những năm qua, tôi cũng làm không ít những việc cô nhờ tôi, và tôi cũng giúp cô gánh tội trong rất nhiều chuyện. Hơn nữa, tôi cũng luôn đồng ý với mỗi yêu cầu của cô, tôi chưa từng từ chối cô bất cứ điều gì. Nhưng lần này, tôi có thể phải từ chối rồi, cô rất tốt, cô luôn rất tốt, là Tiêu Bảo Văn tôi đây không xứng với cô.
Cũng không phải tôi chê bai cô tàn tật, nhưng đời người có rất nhiều lựa chọn khác. Chỉ là giữa cô và cái sau, tôi đã chọn cái sau. Lâm Tiêu, sau này có lẽ tôi không thể giúp cô làm chuyện gì nữa, và những gì tôi làm sau này cũng chỉ vì cuộc sống mà thôi. Cô hãy tự mình lo liệu đi!”
Nói dứt lời, Tiêu Bảo Văn lập tức xoay người rời đi. Cầm chiếc mũ trên tủ lên, trịnh trọng đội vào.
“Tiêu Bảo Văn, anh đứng lại cho tôi! Tiêu Bảo Văn, anh có nghe thấy không? Anh đứng lại cho tôi!”
Cho dù Lâm Tiêu có la hét như thế nào thì cô ta cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Tiêu Bảo Văn biến mất khỏi phòng bệnh, cuối cùng không còn dấu vết gì nữa.
Hai tay cô ta siết chặt tấm ga trải giường màu trắng, ánh mắt luôn nhìn vào cửa phòng bệnh. Tiêu Bảo Văn cứ thế rời đi, chỗ dựa duy nhất của cô ta cứ vậy rời đi!
Tiêu Bảo Văn đang dựa vào bên cửa, đôi mắt không khỏi hơi ửng đỏ. Hóa ra, anh ta và Lâm Tiêu đã quen nhau lâu như vậy rồi…
Những lời nói của bọn họ giống như đã từng yêu nhau. Hai tay siết chặt thành nắm đấm, nghiến răng, lắng nghe tiếng khóc bên trong, lòng càng thêm khó chịu.
Cuối cùng, anh ta vẫn nhẫn tâm rời khỏi bệnh viện.
Khi Tô Thanh Anh nhận được cuộc gọi từ cảnh sát, cô rất ngạc nhiên.
Cuối cùng, cô vẫn cùng Lý Lâm chạy đến đồn cảnh sát.
Bên trong khung cửa kính đối diện, Tiêu Bảo Văn đang ngồi chình ình ở đó.