Lâm Tiêu đột nhiên hỏi một câu hỏi như vậy, thế là sắc mặt của bác sĩ có chút ngơ ngác. Có phải cô ta đã quyết định chấp nhận sự thật như vậy hay không, nếu không thì tại sao lại hỏi anh ta câu này?
Thực ra, chuyện như vậy cũng không khó để chấp nhận, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do khả năng chịu đựng của bản thân bệnh nhân mà thôi, một số bệnh nhân có tâm lý cứng cỏi, họ không khóc, cũng chẳng làm ầm lên, chỉ đơn giản là lặng lẽ chấp nhận chuyện đã rồi.
Trường hợp của Lâm Tiêu khá đặc biệt, cô ta từng là vợ chưa cưới của Nguyễn Hạo Thần, cho nên phía bệnh viện chắc chắn phải đối xử đặc biệt.
Suy cho cùng cũng vì Nguyễn Hạo Thần có đầu tư vào bệnh viện của họ, có thể nói là một trong những người góp vốn.
“Cô Lâm, nếu cô thực sự đã chuẩn bị sẵn tâm lý để tiếp nhận sự thật, vậy thì tôi chắc chắn sẽ thành thật nói tình trạng bệnh cho cô biết, nhưng nếu như cô vẫn chưa chuẩn bị được thì tôi thực lòng khuyên cô Lâm, cô đừng biết sẽ tốt hơn.”
Bác sĩ làm như vậy cũng là vì suy nghĩ cho Lâm Tiêu, chuyện như vậy thực sự vô cùng khó chịu và cũng rất khó để chấp nhận.
Lâm Tiêu nhìn bác sĩ bằng vẻ mặt lạnh như băng, trong con ngươi không hề có cảm xúc gì cả, thậm chí còn có chút đờ đẫn.
Sắc mặt của cô ta rất nhợt nhạt, nhợt nhạt đến mức y như một tờ giấy trắng.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta, bác sĩ vẫn không khỏi có chút chần chừ, với dáng vẻ của Lâm Tiêu hiện tại, anh ta thực sự hơi sợ để nói cho cô ta biết về tình trạng bệnh thực sự, lỡ như trên mặt tâm lý, cô ta thực sự không thể chấp nhận được thì sự tổn thương đối với cá nhân cô ta sẽ rất nghiêm trọng.
Nếu như suy nghĩ cô ta không thông suốt thì đến lúc đó chắc chắn sẽ xuất hiện triệu chứng trầm cảm, khi đó mới thật sự là khó giải quyết.
“Bác sĩ, đây là cơ thể của tôi, tôi có quyền được biết tình trạng bệnh của mình. Hơn nữa, anh cứ nói thật cho tôi biết là được. Khả năng chịu đựng của tôi không kém tới mức đó. Tôi có thể chấp nhận bất kỳ chuyện gì, huống chi là chuyện cả đời không thể nào đứng dậy được.”
Hiện giờ, cô ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Ban đầu, ít ra cô ta còn ôm chút hy vọng nhỏ nhoi, nhưng khi nghe thấy bác sĩ nói những lời này và cả sự do dự của bác sĩ, Lâm Tiêu biết tình trạng đôi chân của mình không hề lạc quan như cô ta nghĩ.
Có thể sẽ giống như những gì Tô Thanh Anh đã nói, cả đời này cô ta có thể không đứng dậy được nữa, hoặc là ngồi trên xe lăn, hoặc cắt chân rồi lắp chân giả.
Trong vài tiếng đồng hồ sau khi Tô Thanh Anh rời đi, cô ta thực sự không thể chấp nhận được sự thật này, nhưng về sau, đã nghĩ đến rất nhiều thứ, sự việc cũng đã tới bước như vậy rồi, cô ta cũng không thể không chấp nhận được.
Trên xe của Tô Thanh Anh chắc chắn có gắn camera hành trình. Kể cả khi cô ta muốn kiện Tô Thanh Anh thì cũng không có quá nhiều cơ hội thắng, bởi vì lần này thực sự là do tự cô ta tông phải.
“Nếu đã vậy thì tôi sẽ nói thật với cô Lâm. Thực ra, tình trạng sức khỏe của cô rất tốt, ngoài đôi chân ra thì những chỗ khác cũng bị thương rất ít. Nếu tôi đoán không lầm thì gầm xe tương đối thấp, khi tông vào thì bộ phận va chạm trước tiên sẽ là chân cô.
Cho nên mới dẫn đến tình trạng chân cô lúc đó bị gãy xương hở dẫn tới mất máu nhiều, và cô suýt bị sốc trong quá trình làm phẫu thuật.”
Tình hình trên trán của cô không nghiêm trọng. Nếu không thì cô đã chẳng tỉnh lại nhanh như vậy sau khi gây mê. Chủ yếu là cánh tay của cô bị trầy xước hơi nặng. Cô nên chú ý không được đụng vào nước trong thời gian gần đây.”
Lâm Tiêu lắng nghe toàn bộ quá trình với vẻ mặt vô cảm, thảo nào đôi chân của cô ta không thể cử động được, cô ta muốn nhúc nhích một chút cũng không nổi, hóa ra đã nghiêm trọng đến mức độ này rồi.
“Cô Lâm, hiện giờ cô có thấy chỗ nào khó chịu trong người không?”
Lâm Tiêu nghe vậy, chỉ vào vị trí trái tim của mình: “Chỗ này của tôi quả thực rất không thoải mái và khó chịu.”
Cô ta bây giờ thực sự rất muốn khóc, nhưng như thể không có nước mắt vậy, khó chịu đến mức nước mắt không rơi xuống được.
Trong đầu đột nhiên hiện lên những gì Tô Thanh Anh đã nói lúc trước, đạo luân hồi rất công bằng, gieo nhân nào gặp quả đó, ông trời không bỏ qua một ai.
Bây giờ cô ta buộc phải thừa nhận, trước đây đã gây ra rất nhiều tội ác tày trời, sinh mạng chết bởi tay cô ta cũng không ít
Tô Thanh Anh nói đây là quả báo, nhưng cô ta không tin là như vậy, không phải có câu “trời thương kẻ bất lương” sao?
Tại sao câu này không hiệu nghiệm với cô ta vậy?
“Các người mau cút ra ngoài cho tôi, tôi muốn một mình yên tĩnh một lát.”
Sau khi Lâm Tiêu nói xong, cô ta từ từ đặt mình nằm xuống, quay lưng về phía bác sĩ và những người khác, toàn thân toát ra một luồng khí u ám.
Các bác sĩ và y tá nhìn nhau, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Tuy nhiên, trước khi rời đi, bác sĩ vẫn dặn dò dì chăm sóc phải coi chừng Lâm Tiêu nhiều hơn, đừng để cô ta làm điều gì ngu ngốc.
Phòng bệnh nhanh chóng trở nên yên tĩnh, có thể thấy rõ cơ thể của Lâm Tiêu khẽ run lên. Cô ta đã khóc.
Dì chăm sóc nhìn cô ta cũng không khỏi thấy thương.
Cô gái này còn trẻ như vậy đã mất đi đôi chân, quả thực rất tội nghiệp.
Những ngày tháng sau này, cô ta nên sống sao đây?
Thời gian trôi qua càng lúc càng nhanh, mới chớp mắt hoàng hôn đã dần buông xuống, bầu trời bên ngoài đẹp như tranh vẽ, với những áng mây hồng tuyệt đẹp.
Thế nhưng cảnh đẹp như vậy lại chẳng có ai muốn chiêm ngưỡng. Ở thành phố lớn này, ai ai cũng có một cuộc sống bận rộn, hối hả, rất ít người sẽ dừng lại để chiêm ngưỡng cảnh đẹp này.
Tiêu Bảo Văn mặc một bộ quần áo màu đen, đội mũ lưỡi trai cùng màu. Anh ta đi trong hành lang bệnh viện, vẻ mặt vô cùng cảnh giác như thể đang đề phòng ai đó.
Khi bước tới cửa phòng bệnh của Lâm Tiêu, anh ta nhanh chóng lách mình bước vào.
Lâm Tiêu thấy có người tới, vì chưa nhìn rõ được khuôn mặt của anh ta nên lập tức trở nên cảnh giác. Dì chăm sóc muốn mua một ít đồ ăn cho cô ta vừa đi ra ngoài không lâu.
“Anh là ai?”
“Không phải cô biết rất rõ tôi là ai sao?” Giọng nói của Tiêu Bảo Văn bất chợt vang lên, sự cảnh giác trong lòng Lâm Tiêu cũng ngay lập tức buông xuống.
Trước khi Tiêu Bảo Văn kịp nói những chuyện khác thì cô ta đã lên tiếng trước.
“Sao hôm nay tôi gọi mà điện thoại của anh báo tắt máy suốt? Có phải anh lại ăn chơi trác táng với những phụ nữ khác không?
Đừng tưởng tôi không biết khi anh lộn xộn với những phụ nữ khác. Dù anh có che giấu kỹ đến mấy thì cũng sẽ có lúc để lại dấu vết. Tôi nói cho anh biết đây là lần cuối cùng. Nếu anh còn lộn xộn với những phụ nữ khác thì đừng trách tôi vô lễ với anh.”
Khi Tiêu Bảo Văn nghe thấy những lời này, anh ta không mảy may tức giận, trái lại còn cười vui vẻ hơn.
Cởi chiếc mũ đen ra, thản nhiên đặt lên tủ bên cạnh, dáng vẻ này không cần nói cũng thấy được sự tự do, phóng túng biết bao.
Đôi chân dài của anh ta từ từ bước đến trước mặt Lâm Tiêu, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
“Cô cũng không nhìn lại xem cô bây giờ như thế nào sao? Sự việc đã đến bước này rồi mà cô còn muốn đe dọa tôi. Hôm nay tôi tắt máy cũng là nhờ ơn cô đấy.”