Nguyễn Hạo Thần bị cậu bé kéo đến cửa hàng bán kem, nhưng anh cứ mãi phân vân rốt cuộc có nên mua hay không, cho dù muốn mua thì cũng nên xin phép Tô Thanh Anh mới được.
Đằng sau còn có rất nhiều người đang xếp hàng, nhưng người đàn ông nào đó vẫn còn đang phân vân có nên mua hay không.
Bởi vì dáng vẻ cau mày của anh rất lạnh lùng, nên rất nhiều người cũng không dám hối anh, cứ yên lặng chờ đợi.
Hơn nữa có không ít cô em còn cầm điện thoại ra chụp hình, đúng là hiếm có khi có thể gặp được hai bố con đẹp trai như vậy ở đây, quả thực giống như một ngôi sao.
Tô Cảnh Nhạc không khỏi kéo tay áo của anh: “Đằng sau còn có rất nhiều người đang xếp hàng chờ mua đấy, chú cứ do dự như vậy thì kem cũng tan hết rồi.”
Nguyễn Hạo Thần chớp mắt, đôi môi mỏng mấp máy, trông hơi bất lực.
Nhưng phải nói rằng dáng vẻ này của anh đúng là khá quyến rũ, khiến người ta lập tức nghĩ đến hình tượng ông bố bỉm sữa.
Anh lắc đầu, kéo Tô Cảnh Nhạc sang bên cạnh: “Bố cảm thấy vẫn là gọi cho mẹ của con sẽ an toàn hơn. Còn rất nhiều thói quen sinh hoạt của con mà bố vẫn chưa hiểu rõ, bố cũng không biết con ăn gì sẽ bị dị ứng hoặc bị dị ứng với thứ gì, lỡ như con ăn kem mà bị dị ứng thì sao?
Cho nên con đợi một chút, bố gọi điện cho mẹ của con trước để xác nhận rốt cuộc con có ăn được hay không, nếu ăn được thì bố sẽ mua cho con.”
Tô Cảnh Nhạc: …
Cậu bé đúng là không nói nên lời. Hình như lộn người rồi phải không, vị Tổng Giám đốc lạnh lùng này đột nhiên lại biết quan tâm người ta như vậy, đúng là hiếm thấy.
Nguyễn Hạo Thần gọi cho Tô Thanh Anh, đối phương nhanh chóng nghe máy.
“Nguyễn Hạo Thần, anh đừng nói với tôi là anh không chăm sóc được thằng bé, sau đó bây giờ anh muốn giao thằng bé cho tôi.”
“Không phải, anh chỉ muốn hỏi Tiểu Bảo có ăn được kem không? Anh sợ thể chất của thằng bé có thể không tốt lắm, nếu ăn lạnh thì sẽ không tốt cho sức khỏe, còn có thể bị dị ứng nữa, cho nên anh muốn hỏi em rằng thằng bé có ăn được kem không?”
Trên trán của Tô Thanh Anh trượt xuống vài đường hắc tuyến thô, hiện giờ cô đã trở lại công ty để họp, nhưng anh đột nhiên lại gọi đến như vậy.
Thằng bé Tiểu Bảo tự biết mình có thể ăn cái gì và không thể ăn cái gì, chẳng lẽ anh không hỏi sao?
“Anh không có ý gì khác đâu, sau lần trước thằng bé bị bệnh thì anh hơi lo lắng, cho nên anh muốn hỏi ý kiến của em.”
“Nếu là kem thì thằng bé ăn được, nhưng đừng cho nó ăn quá nhiều, nếu ăn nhiều quá thì sẽ ảnh hưởng đến dạ dày.
Nếu là ăn cơm thì thằng bé sẽ tự mình nói cho anh biết thằng bé biết ăn cái gì và không biết ăn cái gì, nhưng bình thường Tiểu Bảo cũng sẽ không kén chọn khi ăn cơm, chủ yếu chính là cân bằng dinh dưỡng.”
“Được, anh nhớ rồi.”
“Hiện giờ hai người đang ở đâu?”
“Ở Game Zone, Tiểu Bảo muốn tới đây nên anh đã đưa thằng bé tới.”
Khi Tô Thanh Anh nghe anh nói xong câu này thì lập tức cúp máy.
Nguyễn Hạo Thần thật đúng là biết chăm con, trực tiếp thuận theo sở thích của cậu bé đến Game Zone. Cô căn bản hiếm khi sẽ đưa Tiểu Bảo đến Game Zone, đa phần cũng chỉ là công viên giải trí.
Nguyễn Hạo Thần nghe tiếng máy bận từ trong điện thoại truyền đến, không khỏi hơi lờ mờ.
Nhưng anh đã nhanh chóng định thần lại, thằng nhóc thối này có thể ăn kem.
Miễn là đừng ăn quá nhiều là được!
Quay đầu nhìn về phía Tô Cảnh Nhạc và chuẩn bị nói gì đó, thì anh thấy cậu bé đã cầm cây kem trong tay và đang ăn. Hơn nữa, cậu còn nhìn anh bằng vẻ mặt ngây thơ.
Anh cạn lời.
Tại sao thằng nhóc thối này lại khác với người thường như thế chứ, vừa nãy nó đã đi mua lúc nào vậy, mà anh lại không chút phát giác.
“Con nói chú cũng chuyện bé xé ra to quá đấy, không phải chỉ là ăn một cây kem thôi sao, cũng đâu phải là có độc.”
“Còn không phải là vì lo lắng cho sức khỏe của con sao? Bố sợ con sẽ xảy ra vấn đề gì đó sau khi ăn, với sức khỏe này của con thì đến lúc đó sẽ phiền lớn.”
Tô Cảnh Nhạc trực tiếp lắc đầu: “Lần trước con bệnh là ngoài ý muốn, với lại tố chất cơ thể hiện giờ của con rất tốt, cho nên chú hoàn toàn không cần phải lo lắng con sẽ không ăn được những thứ này.
Khi con ở cùng với daddy Tôn Tử Phàm thì thường xuyên cùng nhau đi ăn những món như gà rán, khoai tây chiên và hamburger.”
Nguyễn Hạo Thần lập tức trợn tròn mắt, Tôn Tử Phàm hay lắm, lại cho con trai của anh ăn những thứ này, ăn những thứ này quá nhiều sẽ rất không tốt cho sức khỏe của trẻ con.
Đưa tay bóp khuôn mặt nhỏ của cậu bé.
“Sau này con cố gắng bớt ăn những thực phẩm rác rưởi này cho bố, bố cũng không có ý nói vậy, chủ yếu chính là dinh dưỡng của nó quá đơn nhất, không tốt cho sức khỏe của trẻ con lắm.
Mà Tôn Tử Phàm ăn thì con cũng đừng ăn chung với anh ta, nếu không, con sẽ nghiện khi ăn những thứ này, rất không tốt cho sức khỏe.”
“Ngài Nguyễn, dáng vẻ cằn nhằn hiện giờ của chú đúng là rất giống một bà lão, chú có biết nhân cách Tổng giám đốc lạnh lùng bá đạo của chú đã sụp đổ rồi không?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch
2. Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi
3. Hành Trình Theo Đuổi Vợ Cũ Của Tổng Tài Bá Đạo (Trọn Đời Bên Nhau)
4. Ly Hôn Thì Đã Sao?
=====================================
“Bố còn cần nhân cách gì khi ở trước mặt con sao? Điều đó căn bản là không tồn tại,hiểu không?”
Tô Cảnh Nhạc gật đầu như gà rù, bây giờ cậu mới phát hiện người đàn ông Nguyễn Hạo Thần này đúng là không tệ, ít ra đối xử rất tốt với cậu bé.
Hơn nữa, người anh hoặc người chị chưa ra đời trước đây không phải anh không muốn, mà là bản thân anh cũng bị mưu tính.
Phải nói rằng mưu mô của người phụ nữ Lâm Tiêu này đúng là rất nặng. Mẹ của cậu bé trước kia hiền lành ngây thơ như thế, đấu không lại Lâm Tiêu cũng là rất bình thường.
Nguyễn Hạo Thần mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhìn chăm chú khuôn mặt của cậu bé.
Bây giờ anh chỉ muốn làm một người bố tốt, còn những chuyện khác thì anh không muốn nghĩ tới chút nào.
Khi ở trước mặt đứa con của mình còn bày ra nhân cách Tổng giám đốc bá đạo gì chứ, tập trung làm một người bố tốt là được rồi, muốn từ từ đền bù cho cậu bé.
“Bây giờ con còn muốn đi đâu chơi không?”
“Đến khu vui chơi đi, con muốn chơi tàu hải tặc, tàu lượn siêu tốc, và còn muốn đi nhà ma hang động kinh dị rất gây cấn!”
Nguyễn Hạo Thần: …
Con của người khác cũng là vòng xoay ngựa gỗ, hoặc là đi chơi kiểu như xe điện đụng, mà con của nhà anh thì khác, thích chơi cảm giác mạnh.
Thật sự khiến người ta quá bất lực!
Mặc dù không muốn cậu bé chơi những chơi trò chơi kích thích như vậy, nhưng nếu cậu bé muốn chơi thì anh cũng có thể thỏa mãn cậu bé.
Thế là hai bố con lập tức khởi hành đến khu vui chơi!
Trong bệnh viện, Lâm Tiêu cứ mãi gọi cho Nguyễn Hạo Thần, nhưng cũng hiện ra trạng thái không bắt máy, cũng không biết rốt cuộc anh đang làm những gì.
Hôm nay hình như là cuối tháng, khoảng thời gian này thường phải tổ chức rất nhiều cuộc họp và bận bịu nhiều chuyện, cho nên anh không nghe máy cũng là điều bình thường.
Nhưng cô ta gọi cho Tiêu Bảo Văn cũng luôn hiện trạng thái tắt máy, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Tại sao Tiêu Bảo Văn này cũng không nghe máy, hẳn không phải là đang lêu lổng với người phụ nữ khác chứ? Vì thế điện thoại mới tắt máy.”
“Cô Lâm, bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe định kỳ cho cô.”
Giọng nói của dì chăm sóc vang lên, khiến Lâm Tiêu nhanh chóng định thần lại.
Bác sĩ và vài y tá cũng đi vào.
Bác sĩ còn chưa kịp mở lời thì Lâm Tiêu đã hỏi trước: “Chân của tôi có phải không thể đứng lên được nữa không?”1