“Quên nói cho anh biết, anh chỉ có một cơ hội lựa chọn, chính là xem anh có sẵn lòng bắt lấy cơ hội lần này hay không. Nếu anh bắt lấy thì anh sẽ có một cuộc sống mới, nhưng nếu anh từ bỏ, vậy thì anh chắc chắn phải đi cho hết con đường này, sống tiếp trong ngục giam mịt mù tăm tối, cho tới ngày anh được tuyên án tử hình!”
“Cho dù tôi có chết thì tôi cũng sẽ không đồng ý. Hình như trong ngục giam này cũng không có gì là không tốt, cuộc sống bên ngoài tràn đầy mưu tính, tôi sống cũng thấy đủ mệt mỏi rồi.
Vậy thì nhân cơ hội này nghỉ ngơi thật tốt, chăm sóc cơ thể khoẻ mạnh, lỡ như ngày nào tôi có thể ra ngoài thì sao?”
Tô Thanh Anh đặt ngón tay lên bàn, thờ ơ lên lên xuống xuống.
Tiêu Bảo Văn nói lời như vậy cũng chỉ là nói cho cô nghe mà thôi. Thật sự cho rằng cô không nhận ra mục đích của anh ta sao? Có một số chuyện cô cũng không nhất thiết phải do anh ta làm mới được, hà cớ gì phải xem trọng bản thân như thế.
Đây chính là ảo tưởng trong truyền thuyết!
“Hóa ra đây chính là lựa chọn của anh. Tôi phát hiện anh vẫn đúng là rất ngu xuẩn, nhưng điều này lại rất xứng với Lâm Tiêu, vì chúng ta cuối cùng không thể đạt được sự thống nhất. Vậy, tôi về trước đây.
Chỉ mong anh sau này thật sự có thể có cơ hội ra ngoài, nhưng chỉ cần có tôi ở đây thì tôi sẽ có cách để anh vĩnh viễn không thể ra ngoài. Nếu anh không tin thì chúng ta có thể chờ xem!”
Tiêu Bảo Văn nghe vậy, trong lòng bắt đầu dần trở nên bất an.
Điều này căn bản không xảy ra theo kịch bản mà anh ta mong muốn, vì Tô Thanh Anh đã đến tìm anh ta thì chứng tỏ việc mà cô muốn nhờ làm nhất định phải là anh ta, nếu không thì tới đây tìm anh ta làm gì cơ chứ?
Cho nên anh ta mới muốn biến bị động thành chủ động, đảo ngược đầu chuôi, nhưng Tô Thanh Anh lại thẳng thừng từ chối!
Câu trả lời và biểu hiện như vậy nằm ngoài dự đoán của anh ta, cho nên căn bản anh ta không thể ngờ tới.
Tô Thanh Anh đúng là một người phụ nữ rất đặc biệt, và cơ mưu cũng rất thâm sâu.
Khi Tô Thanh Anh quay người rời đi thì trong lòng cô đã bắt đầu đếm ngược.
Quả nhiên khi cô đếm ngược đến số năm, giọng nói của Tiêu Bảo Văn vang lên.
“Tôi đồng ý yêu cầu của cô!”
Tô Thanh Anh cúi đầu phì cười một tiếng, còn tưởng Tiêu Bảo Văn này có thể có bao nhiêu khí phách, chẳng qua cũng chỉ là năm giây đồng hồ mà thôi.
Quả nhiên trước sự sống và cái chết, ai cũng sẽ chọn cái trước!
Có người từ sáng đến tối luôn miệng la hét rằng muốn chết và không muốn sống nữa, áp lực cuộc sống quá lớn, nhưng cuối cùng vẫn lê cái cơ thể mệt lả đi tiếp.
Trong Game Zone, Tô Cảnh Nhạc chơi quên cả trời đất. Cậu bé thích nhất vẫn là kiểu trò chơi như xạ kích, bây giờ cậu bé đã chơi trò chơi ảo này suốt mười mấy phút rồi nhưng không hề cảm thấy chán.
Thua thì tiếp tục bỏ thẻ vào chơi, còn thua còn chơi tiếp, hoàn toàn không chịu thua.
Tất nhiên, người chơi với cậu bé chính là Nguyễn Hạo Thần. Với tư cách là một tay lão luyện trong xạ kích, những trò chơi con nít này hoàn toàn là không vừa mắt, liền giành chức vô địch trong vài phút!
Tô Cảnh Nhạc luôn liếc nhìn chiến tích của anh, khuôn mặt bánh bao nhỏ cũng không khỏi nhíu lại. Người đàn ông họ Nguyễn này cũng quá lợi hại rồi nha, hoàn toàn cầm chắc chiến thắng trong tay mà không thua ván nào.
Điều quan trọng là ván nào cũng trúng trăm phần trăm, tất cả đều là vào đầu hết!
Như thế thì chơi sao lại chứ, cho dù cậu bé có kiên trì tới cùng thì cũng không thể đạt tới sức sát thương giống như anh.
“Ngài Nguyễn à, con cảm thấy con vẫn là một đứa trẻ, chú nhất định phải nhường con!”
Nguyễn Hạo Thần khẽ lườm cậu bé một cái, ung dung nói: “Trò chơi mà chúng ta đang chơi là một cuộc cạnh tranh rất công bằng. Nếu đổi lại là trong hiện thực, con cảm thấy đối phương sẽ cho con cơ hội để con bắn sao? Hoặc là sẽ chọn nhường điểm cho con sao?
Con có biết tại sao con vẫn không thể thắng được không? Đó là vì con luyện tập chưa đủ, càng không đủ cố gắng, cho nên mới không ngừng nói và không ngừng thua!”
Ánh mắt của Tô Cảnh Nhạc nhìn Nguyễn Hạo Thần trở nên hơi quái lạ, không phải đang chơi trò chơi sao, tại sao đột nhiên lại gõ tâm hồn cậu một cái thật đau vậy? Huống chi cậu bé hiện giờ chỉ mới là một đứa trẻ bốn tuổi, cố gắng như thế để làm gì chứ?
Về mặt chơi trò chơi, cậu bé quả thực không giỏi lắm. Nếu nói về khoản máy tính thì có lẽ cậu bé sẽ vô cùng cố gắng và cũng rất có tài, nhưng nếu cố gắng trên khoản trò chơi thì không khỏi lãng phí thời gian quá rồi.
“Con cũng đâu thường xuyên chơi trò chơi, con còn có chuyện càng quan trọng hơn phải đi làm, con cần gì phải cố gắng để đi nghiên cứu cái trò chơi này như vậy chứ?”
Nguyễn Hạo Thần: …
Thằng nhóc thối này nghiêm túc như vậy làm gì, anh chỉ là giải thích đơn giản và ví von hiện thực với cậu bé mà thôi, nói hai câu như thế mà đã giận rồi sao?
Ôi, người ta nói trẻ nhỏ dễ dạy, mà con trai anh thì hoàn toàn ngược lại!
Sau đó trên màn hình đột nhiên xuất hiện chữ bại trận.
Tô Cảnh Nhạc reo hò nhảy dựng lên: “Yeah yeah yeah, con đã thắng ông chú rồi, hơn nữa, đừng có đặc biệt đả kích tâm hồn con, con không nhận đâu!”
Nhìn dáng vẻ mừng rỡ của cậu bé, Nguyễn Hạo Thần cũng cười theo. Mình cố tình thua một ván hình như cũng rất xứng đáng, suy cho cùng có thể khiến con trai vui vẻ.
Khi con trai vui vẻ thì tâm trạng của anh cũng sẽ trở nên vui sướng, loại cảm giác này đúng là không tệ.
Cảm giác có con càng không tệ!
“Con đúng là lợi hại, không hổ là con trai của bố!”
Nghe vậy, tiếng reo hò của Tô Cảnh Nhạc đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn sang Nguyễn Hạo Thần.
“Cho dù con là con trai của chú, nhưng con không hề thừa nhận chú là bố của con, mẹ của con cũng chưa thừa nhận chú là chồng của mẹ.”
Trong lúc vui mừng như thế mà cứ phải nói lời đau lòng mới chịu sao?
Bạn nhỏ Tô Cảnh Nhạc à, cậu không cảm thấy lời này của cậu rất đau lòng sao, không thể trò chuyện vui vẻ hoặc cùng chơi trò chơi thật tốt sao?
Cứ phải nhắc nhở anh hết lần này đến lần khác, đợi đến khi mẹ của cậu bé tha thứ cho anh thì xem anh sẽ xử lý cậu như thế nào!
“Con muốn ăn kem.”
Vừa nãy một người bạn nhỏ ăn kem dâu đi ngang qua cậu bé, mùi dâu đó ngay lập tức kích thích vị giác của Tô Cảnh Nhạc.
Cậu bé thực sự rất muốn ăn, mùi trái cây của cái kem đó thực sự rất nồng!
“Nhưng sức khỏe của con thực sự sẽ không sao chứ?”
Nguyễn Hạo Thần vẫn không khỏi hơi lo lắng. Dáng vẻ ngã bệnh lần trước của cậu đúng là đã dọa sợ anh, chỉ vì đụng phải một chút nước lạnh nên lập tức lên cơn sốt.
Sức khỏe như vậy khiến Nguyễn Hạo Thần vô cùng sốt ruột, cho nên anh vẫn phải cân nhắc lại khi cậu bé bây giờ muốn ăn kem.
“Đi mà chú, sức khỏe của con không hề yếu như chú nghĩ đâu. Lần trước con bệnh là do quần áo của con ướt hết, sau đó không thay ra nên mới bị sốt.”
Nếu là như vậy thì Nguyễn Hạo Thần hiểu được.
Sức khỏe của trẻ con cũng khá yếu, nếu quần áo bị ướt mà không kịp thay ra thì rất dễ bị bệnh.
“Nếu con thực sự muốn ăn thì bố vẫn phải hỏi qua mẹ con. Nếu không, con mà thực sự ngã bệnh thì đoán chừng mẹ của con sẽ cầm thanh đao lớn dài bốn mươi mét rượt theo chém bố!”
Khi nghe thấy lời ví von khoa trương như thế của anh, Tô Cảnh Nhạc chỉ cười mà không lên tiếng.