Sắc mặt của Tiêu Bảo Văn lập tức trắng bệch, trong đầu đột nhiên hiện lên cái gì đó, nhớ tới những gì Tô Thanh Anh đã nói vào hôm đó…
Hình như cũng nhắc đến chuyện ma túy, đây sẽ không phải là thủ đoạn của Tô Thanh Anh chứ?
Đúng là tàn nhẫn!
“Đội trưởng Trương, anh nghe tôi giải thích, chuyện này chắc chắn có người cố tình hãm hại tôi. Anh cũng biết tôi nhiều năm qua cũng không hề buôn bán ma tuý, cho nên bây giờ đột nhiên xuất hiện tình huống như vậy là chắc chắn có vấn đề.”
“Có vấn đề hay không thì tôi không biết, tôi chỉ quan tâm đến bằng chứng ngay trước mắt. Vì chúng được tìm thấy trong văn phòng của anh nên làm phiền anh theo chúng tôi một chuyến.
Chuyện này còn phải điều tra cụ thể hơn nữa, vì những gói ma túy này được tìm thấy trong văn phòng của anh đủ để kết án tử hình.”
Sắc mặt của Tiêu Bảo Văn lập tức trắng bệch, đôi môi mỏng mấp máy, nhưng cuối cùng lại không nói ra gì.
Những gói ma túy này được tìm thấy trong văn phòng của anh ta, nhân chứng vật chứng rõ rành rành, anh ta còn có cách gì để ngụy biện chứ?
Còn có lý do gì có thể thuyết phục chứ!
Tuy nhiên, những nhân viên phục vụ và quản đốc đó cũng sững sờ, bọn họ chưa từng nghe nói quản lý của bọn họ hút chích hoặc buôn lậu ma túy, tại sao trong văn phòng của anh ta lại giấu nhiều ma tuý như vậy?
“Tiêu Bảo Văn, chúng tôi nhận được đơn trình báo của một người, nói rằng anh tập hợp đám đông hút chích và buôn lậu ma túy để có thể kiếm lời to. Anh nói anh không hút chích và buôn lậu ma túy, nhưng lại tìm ra một lượng lớn ma túy trong văn phòng của anh, anh giải thích như thế nào về chuyện này?
Nhưng bây giờ anh nhất định phải cùng chúng tôi về đồn một chuyến, kiểm tra nước tiểu trước để xem anh có hút chích hay không. Còn về việc anh đã đắc tội với người nào thì chúng tôi không biết, chúng tôi chỉ xử lí theo luật pháp mà thôi.”
Sắc mặt của Tiêu Bảo Văn trở nên ngây dại. Nhìn chiếc còng tay lạnh băng còng trên tay mình, trong lòng vô cùng bất lực và tuyệt vọng.
Sau khi Tiêu Bảo Văn bị đưa đi, những nhân viên phục vụ và quản đốc đó lập tức hỗn loạn. Phải mau chóng nói chuyện này với ông chủ mới được, nếu không thì chuyện của quản lý Tiêu liên lụy đến quán bar phải làm sao?
Tô Thanh Anh nhận được tin tức và hình ảnh của Lý Lâm. Vuốt lên xem nội dung ở trên, cô tỏ ra rất hài lòng.
Nếu Lâm Tiêu biết người yêu nhỏ của mình đã bị bắt thì không biết sẽ có phản ứng gì.
Trước đó cô cũng đã nói là không thể dễ dàng bỏ qua cho hai người bọn họ, dám nháo ra vụ scandal của cô, đành để bọn họ cảm nhận chút mùi vị báo ứng vậy.
Xem xem thủ đoạn của ai tàn nhẫn hơn!
Số ma túy kia đủ để Tiêu Bảo Văn ăn cơm tù đến hết đời, chứ không phải chỉ đủ để anh ta ở bên trong một đoạn thời gian, dù là tử hình là không có vấn đề.
Nở nụ cười xấu xa, hay là cô đến chung vui đi.
Gửi một tin nhắn cho Lý Lâm, sau đó cô cất điện thoại đi, lập tức khởi hành.
Thông thường cô chắc chắn là thích nhất những việc như giậu đổ bìm leo, đổ dầu vào lửa chắc chắn là chuyện chọc tức người ta nhất!
Lý Lâm tới đồn cảnh sát theo lời căn dặn của cô.
Tô Thanh Anh sau đó cũng đã đến nơi, hai người cùng đi vào.
“Tiêu Bảo Văn, bạn của anh tới thăm anh!”
Khi Tiêu Bảo Văn nghe thấy là bạn thì trong lòng rất nghi hoặc.
Thực ra anh ta có rất ít bạn, những người bạn có quyền có thế thì lại càng ít hơn. Những người bạn kia cũng toàn là đám bạn bè nhậu nhẹt, một khi anh ta xảy ra chuyện gì thì bọn họ mãi mãi cũng không xuất hiện, nói gì tới đi thăm?
Cho nên bây giờ có người đã nghĩ thông suốt rồi, định tới thăm anh ta?
Anh ta ra khỏi phòng tạm giam, khi nhìn thấy Tô Thanh Anh và Lý Lâm thì con ngươi lập tức co chặt, sắc mặt dần thay đổi.
Chính là hai người họ hãm hại anh ta!
Tô Thanh Anh cười với anh ta, dáng vẻ đó rất đắc chí.
Hai người ngồi mặt đối mặt, Tô Thanh Anh không nhịn được cười nói: “Anh có thích món quà này mà tôi tặng cho anh không? Với tôi mà nói thì tôi khá hài lòng, ảnh hưởng cũng đúng như những gì tôi mong đợi.”
Tiêu Bảo Văn siết chặt hai tay thành nắm đấm. Nếu không phải có những người khác ở đây thì anh ta đã muốn xông lên đánh Tô Thanh Anh một trận, suy nghĩ của người phụ nữ này đúng là đủ ác độc!
Nếu không thì sao có thể sẽ dùng cách như vậy để hãm hại anh ta chứ? Biết rõ nước chúng ta đang thực hiện những chính sách gì, mọi người cũng trong lòng biết rõ việc kiểm soát cái thứ này nghiêm ngặt, chặt chẽ đến mức nào, mà bây giờ còn dùng cách như vậy để đối phó anh ta.
“Tô Thanh Anh, cô cũng đã vạch trần vụ bê bối của tôi với Lâm Tiêu rồi, tại sao cô còn muốn đối xử với tôi như vậy?”
“Cho dù tôi nói ra vụ bê bối của anh với Lâm Tiêu, anh tưởng tôi hiền như tiên nữ sao? Nói thật cho anh biết, cả trái tim của tôi cũng là một màu đen, cho nên anh đừng mơ mộng hão huyền rằng tôi sẽ đối xử tử tế với hai người, điều đó căn bản là người si nói mộng!
Đối với tôi mà nói, anh chẳng qua chỉ là mở màn thôi, tiếp theo sẽ đến phiên Lâm Tiêu, các người muốn đấu với tôi mà cũng không nhìn lại bản thân là cọng hành gì đi?”
Sắc mặt của Tô Thanh Anh dần trở nên u ám lạnh lùng. Cô cũng đã từng hiền lành, chỉ là thân bất do kỷ, bị Lâm Tiêu ép đến trở nên ác độc mà thôi.
Cũng khiến cô hiểu rõ tầm quan trọng của sự mạnh mẽ, cộng với việc đánh giá theo tình hình xã hội hiện giờ, bạn nhất định phải với tay nắm lấy quyền lực, như vậy mới có thể có một chỗ cắm dùi.
“Hôm nay tôi tới đây chính là muốn bàn với anh một việc, nếu anh có thể đồng ý với tôi thì tôi có thể đưa anh ra khỏi đây, tiện thể cho anh một khoản tiền để anh cao chạy xa bay.
Nếu anh không đồng ý, vậy anh chỉ có thể ngồi đợi ở trong đây, chờ bản án từ cấp trên đưa xuống, lặng lẽ chờ đợi án tử của mình mà thôi.”
Đôi môi đỏ mọng của Tô Thanh Anh nhếch lên, trong đôi mắt kia lóe lên sự đắc thắng.
Như thể đã thấy Tiêu Bảo Văn sẽ đồng ý chuyện này vậy.
Cái trước là có thể sống tiếp và còn có tiền để lấy, cái sau là lặng lẽ chờ đợi cái chết. Kẻ chỉ cần có chút thông minh cũng sẽ biết lựa chọn phương án nào.
Tiêu Bảo Văn siết chặt hai tay, nhìn chằm chằm vào Tô Thanh Anh.
Anh ta hiểu rõ thân phận của người phụ nữ này chắc chắn không đơn giản, nhưng chưa bao giờ ngờ rằng lại đến mức như vậy.
Và anh ta không thể hiểu nổi rốt cuộc có ai đứng đằng sau chống lưng cho Tô Thanh Anh!
Cô đưa ra lựa chọn như thế, hẳn chuyện mà cô yêu cầu chắc chắn sẽ không đơn giản, anh ta nhất định phải thận trọng cân nhắc mới được.
Lỡ như Tô Thanh Anh bảo anh ta đi làm một chuyện phi pháp khác thì sao?
Vậy thì có khác gì nhau?
“Tôi muốn biết cái gọi là yêu cầu của cô là gì?”
“Anh lo lắng như vậy làm gì, đang lo lắng tôi sẽ bảo anh đi làm một vài chuyện phi pháp sao? Tôi nói cho anh biết, tôi là một công dân tốt đấy, tôi tuyệt đối sẽ không làm chuyện vi phạm pháp luật, cho nên anh cần gì phải lo lắng căng thẳng như thế chứ.”
Khóe miệng của Lý Lâm đang đứng bên cạnh Tô Thanh Anh khẽ co giật.
Anh ta muốn hỏi khi cô Tô nói ra câu này, lương tâm cô không cắn rứt sao?
Cô như vậy mà còn nói mình là công dân tốt, vậy thế giới này chắc hẳn toàn là thánh nhân đi?
Đây hoàn toàn là nói dối không chớp mắt!
Qua chuyện này, Tiêu Bảo Văn không thể tin Tô Thanh Anh là một công dân tốt, ngược lại chính là một đầu đại ác ma.
“Anh phải đồng ý với tôi trước thì tôi mới nói. Lỡ như tôi nói rồi, anh âm thầm nói ra chuyện này thì tôi phải làm sao đây? Như vậy, chẳng phải anh sẽ khiến kế hoạch của tôi xôi hỏng bỏng không sao?”