“Cho dù có nói thế nào thì con cũng là con trai của bố, con có chấp nhận bố hay không thì đó là chuyện của con. Quan trọng là bố có thương yêu con hay không, đúng không nào? Chuyện của con chính là chuyện của bố.
Huống chi con còn là đứa con trai duy nhất của bố, nếu bố không tốt với con thì biết tốt với ai đây? Với tư cách là một người bố, thương yêu con cái không phải điều hiển nhiên sao?”
Tô Cảnh Nhạc cảm thấy rất có lý, thế là gật đầu đồng ý.
Bố thương yêu con cái đúng là điều nên làm, nhưng trường hợp của họ khá đặc biệt.
Cái đầu nhỏ nằm trên vai của anh, hài lòng nheo hai mắt lại.
Trước kia, khi cậu bé nhìn thấy những người bạn nhỏ khác nằm trên vai của bố mình thì cậu bé cảm thấy thật ngưỡng mộ.
Cậu bé mong rằng bố ruột của mình cũng có thể bế mình như vậy, dường như điều ước đó đã thành hiện thực rồi.
Cảm giác đúng là không tệ, cậu cũng cảm thấy khá thích đó chứ.
“Trước kia con đặc biệt ghen tị với những người bạn nhỏ khác, con rất ghen tị khi nhìn thấy họ và bố chơi đùa với nhau. Cho dù con có daddy Tôn Tử Phàm, nhưng con cũng biết đó không phải bố ruột của con.”
Nhận ra được giọng điệu u sầu của cậu bé, bàn tay to của Nguyễn Hạo Thần không nhịn được xoa cái đầu nhỏ của cậu bé.
Trong bốn năm qua, anh không hề có mặt trong thời gian trưởng thành của cậu bé, vì vậy anh hi vọng mình có thể luôn dõi theo cậu bé trưởng thành trong quãng đời còn lại.
Nhìn cậu bé trưởng thành nên người, lại nhìn cậu lấy vợ sinh con, sau đó nắm tay vợ mình và từ từ tiến đến viên mãn, cuộc sống như vậy mới trọn vẹn.
“Không cần biết như thế nào, hoặc tương lai sẽ ra sao, con cũng là con trai của Nguyễn Hạo Thần này. Hi vọng sau này bố có thể nhìn thấy con chậm rãi lớn lên.”
“Chú nói với con những lời này tác dụng không cao lắm đâu, chú cần phải nói với mẹ của con cơ.
Mẹ của con phải đồng ý mới được. Nếu mẹ của con không đồng ý thì cho dù chú có nói cảm động đến mấy cũng là vô ích, con nghe theo lệnh mẹ vô điều kiện mà.”
Nguyễn Hạo Thần: …
Thằng nhóc thối này thật thiếu thông suốt mà.
“Vậy sao con không cùng bố giải quyết chuyện của mẹ con nhỉ?”
“Nhưng mà con đã hứa giúp daddy Tôn Tử Phàm rồi. Chú nhìn xem, daddy Tôn Tử Phàm đã theo đuổi mẹ của con nhiều năm như vậy rồi, theo đuổi từ nhỏ đến lớn, hai người họ có thể nói là bạn tri kỉ.
Chưa kể, daddy Tôn Tử Phàm cũng không ngại về việc mẹ có con, đối xử với mẹ của con lại vô cùng dịu dàng, chung thủy si tình, con chắc chắn muốn giữ người đàn ông tốt tới mức tuyệt chủng như vậy cho mẹ của con rồi.”
Nguyễn Hạo Thần nghe vậy, trong lòng lại không biết nên nói như thế nào.
Hóa ra Tôn Tử Phàm có hình tượng như vậy trong lòng của thằng nhóc thối này. Đây đúng là một hình tượng tốt đến mức có thể hủy diệt Trái Đất, thảo nào thằng nhóc thối này lại đối xử với Tôn Tử Phàm tốt như vậy.
Trong lúc cậu bé cần bố ở bên cạnh nhất thì Tôn Tử Phàm luôn cùng cậu bé lớn lên, dạy cậu tri thức, Tôn Tử Phàm có thể nói là đã làm hết những việc mà một người bố nên làm.
“Nhưng bố cũng có thể làm tốt hơn.”
“Có lẽ chú hiện giờ có thể làm rất tốt, nhưng mấu chốt là lúc trước không được nha. Chú là một người có tiền án, nhất định phải kiểm tra thật kỹ mới được.”
Nguyễn Hạo Thần bất ngờ!
Trẻ con hiểu nhiều như vậy cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Cô lễ tân nhìn bóng dáng của Nguyễn Hạo Thần biến mất tại chỗ rẽ, tâm trạng phấn khích biết bao.
“Tôi vốn tưởng rằng cả đời này cũng sẽ không có cơ hội nhìn thấy Tổng giám đốc hóa thân thành ông bố bỉm sữa, nhưng bây giờ cuối cùng cũng có thể toại nguyện rồi, cuộc đời cuối cùng cũng toàn vẹn!”
“Nói thật, sự dễ thương tương phản này của Tổng giám đốc đúng là rất lớn, nhưng vẫn đẹp trai như vậy.”
“Điều càng quan trọng hơn chính là còn đặc biệt cưng chiều tiểu hoàng tử!”
“Đúng vậy.”
Quán bar Nhiệt Lực.
Một nhóm cảnh sát đột nhiên xông vào, khiến cho tất cả các nhân viên phục vụ và quản đốc lập tức trở nên hoảng sợ. Nhưng ngay khi nghĩ tới hình như bọn họ không có làm chuyện gì vi phạm pháp luật thì trong lòng cũng từ từ bình tĩnh lại.
Với lại hiện giờ là ban ngày, bọn họ cũng chưa mở cửa.
Càng không có chuyện đánh nhau ẩu đả gì cả, những cảnh sát này đột nhiên xông vào là vì cái gì?
Chẳng lẽ là kiểm tra định kỳ gì đó sao?
“Làm phiền kêu quản lý của các người ra đây!”
Sắc mặt của cảnh sát rất nghiêm túc, phải biết rằng buôn lậu ma túy trong nước là một tội chết.
“Xin lỗi, cho hỏi các anh có chuyện gì không? Quản lý của chúng tôi hiện vẫn chưa tới làm, hay là anh nói với chúng tôi đi.”
“Chúng tôi không có thời gian nói nhảm với các người. Kêu quản lý Tiêu Bảo Văn của các người ra đây cho tôi, nếu không thì đừng trách chúng tôi ra tay lục soát!”
Quản đốc lên tiếng lập tức hơi sững sờ, quản lý của bọn họ sẽ không phải đã phạm tội gì chứ?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch
2. Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi
3. Hành Trình Theo Đuổi Vợ Cũ Của Tổng Tài Bá Đạo (Trọn Đời Bên Nhau)
4. Ly Hôn Thì Đã Sao?
=====================================
“Vậy mấy anh cảnh sát hãy đợi chút, chúng tôi sẽ liên lạc với quản lý ngay bây giờ.”
Quản đốc lập tức lên lầu gọi cho Tiêu Bảo Văn, điều sợ nhất khi bọn họ làm ngành này chính là giao thiệp với cảnh sát, bởi vì nơi đây luôn sẽ xảy ra một vài chuyện, khó tránh khỏi sẽ đụng đến một số việc phạm tội.
Nghe thấy có cảnh sát tới, mặc dù Tiêu Bảo Văn cảm thấy nghi hoặc, nhưng cũng ngay lập tức chạy tới.
“Mọi người đi tìm kiếm trước, để xem có phát hiện bằng chứng gì không.”
“Vâng.”
Không bao lâu sau, Tiêu Bảo Văn đã chạy tới.
Nhìn thấy người cảnh sát đứng ngay tại chỗ, không nhịn được nói: “Đội trưởng Trương, đúng là đã lâu không gặp, không biết lần này tới là có chuyện gì sao? Gần đây quán bar của chúng tôi cũng là kinh doanh bình thường, cũng không có xảy ra chuyện xung đột gì.”
Đội trưởng Trương khẽ lườm Tiêu Bảo Văn một cái: “Bây giờ không phải chuyện đánh nhau ẩu đả gì, chuyện mà quán bar của các người đã làm còn nghiêm trọng hơn việc đánh nhau ẩu đả rất nhiều, cho nên làm phiền anh hãy chuẩn bị sẵn tâm lý.”
Nghe vậy, trong lòng Tiêu Bảo Văn càng thêm ngờ vực.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?
Với lại cho dù có xảy ra chuyện gì thì bên phía Nguyễn Hạo Thần cũng sẽ có thông báo, nhưng mấu chốt là bây giờ hoàn toàn không có tin tức gì cả.
Một lúc sau, hai người cảnh sát xông thẳng ra ngoài, trên tay họ còn đang đeo găng tay vô trùng, trên tay cầm một cái túi cách ly trong suốt chứa một vài thứ tương tự như viên thuốc, về phần bột thì mọi người hiểu rõ nhất.
“Đội trưởng Trương, đã tìm ra những gói ma túy này trong văn phòng của Tiêu Bảo Văn, và cũng vượt qua năm trăm gam!”
Ngay khi nghe thấy vậy, đồng tử của Tiêu Bảo Văn lập tức co chặt lại.
Không thể tin được nhìn chằm chằm vào món đồ trong tay cảnh sát, quán bar của bọn họ làm sao có thể có sự tồn tại của ma túy chứ?
Hơn nữa còn được tìm thấy trong văn phòng của anh ta, đây chắc chắn là chuyện không thể nào!
“Không, không thể nào! Quán bar của chúng tôi xưa giờ cũng không kinh doanh ma tuý, tại sao những gói ma túy này lại xuất hiện trong quán bar của chúng tôi?”
Đội trưởng Trương lộ vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lạnh băng.
“Tiêu Bảo Văn, đất nước chúng ta vẫn luôn thực hiện công tác chống buôn bán ma túy, nhưng bây giờ lại tìm ra một lượng lớn ma túy ở chỗ của anh. Hơn nữa, những ma túy này cũng được tìm ra từ văn phòng của anh, cho nên anh nói quán bar của các anh xưa giờ cũng không kinh doanh ma tuý, anh xem chúng tôi là đồ ngốc sao?”