“Dì ơi, nể tình dì không phải cố ý nên cháu sẽ tạm thời tha thứ cho dì. Nhưng lát hồi cuộc họp kết thúc, dì nhất định phải nhớ xin lỗi cháu nhé, nếu không thì cháu sẽ không thể nào tha thứ cho dì.”
Tô Cảnh Nhạc nở ra một nụ cười xấu xa, y hệt chú quỷ nhỏ.
Chị Phi thấy vậy, toàn thân nổi da gà. Không hổ danh là con trai của Tổng giám đốc, còn nhỏ tuổi mà lại lanh lợi như thế, và lòng dạ cũng rất rộng rãi.
Thật sự khiến người ta bất ngờ.
Nếu đổi lại là những đứa trẻ khác, đoán chừng đã ầm ĩ ở đó từ lâu rồi. Nếu không khiến cô ta nói xin lỗi thì chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế.
Nhưng con trai của Tổng giám đốc đúng là rất hiểu chuyện, chỉ bằng lời giải thích với Tổng giám đốc khi cậu bé xông vào vừa nãy thì có thể cảm nhận được cậu bé đúng là một đứa trẻ thông minh.
Chắc chắn là tấm gương trong mọi người cùng lứa với cậu bé!
Cậu nhóc này có cách xử lý riêng của mình, cho nên Nguyễn Hạo Thần tạm thời sẽ không nhúng tay vào.
Nếu cậu nhóc này muốn so đo thì anh đương nhiên sẽ ra tay, nhưng nếu cậu không làm vậy mà định dùng cách riêng của mình để giải quyết, anh cũng sẽ không can thiệp quá nhiều.
“Lần sau dì phải cẩn thận hơn đấy.”
Chị Phi vội vàng gật đầu.
“Được rồi, cuộc họp tiếp tục.”
Tô Cảnh Nhạc ngồi trong vòng tay của Nguyễn Hạo Thần, không hề có ý định đi xuống.
Mà Nguyễn Hạo Thần cũng không có ý định buông cậu bé xuống. Cái cơ thể nhỏ bé ngập tràn mùi sữa này, ôm vào mềm mại, thơm tho, thực sự rất thoải mái.
Vì vậy, hiện giờ một khi đã ôm thì không nỡ thả ra.
Mà cậu bé cũng rất yên lặng và không làm ồn, càng không nói gì, cho nên ôm cậu bé theo họp cũng không có gì là không được.
Đây là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác này, rất tốt.
Hơn nữa trẻ con đúng là rất đáng yêu, thảo nào lại có nhiều người thích trẻ con như vậy.
Trong lúc họp, Tô Cảnh Nhạc cũng lắng nghe rất nghiêm túc. Mặc dù có một số từ cậu bé nghe không hiểu lắm, nhưng sau khi được Nguyễn Hạo Thần giải thích cho thì cậu bé lập tức hiểu ra.
Mọi người tỏ ra rất ngạc nhiên, đứa nhỏ này quả đúng là thiên tài. Nếu không phải nhìn dáng người của cậu bé thì bọn họ thật sự không thể chấp nhận việc cậu bé quả thật là một đứa trẻ bốn tuổi.
Thông minh hơi quá mức!
Nhưng chỉ số IQ của Tổng giám đốc vốn đã hơn người, đứa con sinh ra ắt không giống lông thì cũng giống cánh đi?
Khi Tô Cảnh Nhạc thấy khát muốn uống nước, Ngụy Toàn ban đầu định ra ngoài rót cho cậu bé, nhưng khi nhìn thấy Tổng giám đốc đã đưa ly của mình cho cậu bé uống nên anh ta dứt khoát đứng yên tại chỗ.
Nếu trí nhớ của anh ta không sai lầm thì thực ra Tổng giám đốc có một căn bệnh thích sạch sẽ đến mãnh liệt, nhưng khi ở trước mặt tiểu bảo bối đáng yêu của anh thì hoàn toàn không tồn tại cái thứ gọi là bệnh thích sạch sẽ này.
Hơn nữa, cậu nhóc còn có thể đá bẩn chiếc quần tây của Tổng giám đốc, nhưng không thấy Tổng giám đốc có dấu hiệu muốn phát cáu nào, và anh cũng là như vậy khi ở trước mặt cô Tô.
Có thể nói khi ở trước mặt hai mẹ con họ thì bệnh thích sạch sẽ là cái gì? Hoàn toàn không tồn tại được thì phải?
Tô Cảnh Nhạc lấy đi bút máy của Nguyễn Hạo Thần và viết viết vẽ vẽ trên chiếc sổ tay của anh, nếu có một vài nội dung báo cáo quan trọng thì cậu bé sẽ đơn giản ghi chép lại.
Đến khúc cuối, Tô Cảnh Nhạc hoàn toàn có chút không chịu nổi. Cuộc họp này đã kéo dài một tiếng đồng hồ rồi, mỗi một nhân viên cấp cao cũng sẽ nói vài vấn đề, và sẽ đưa ra lời đề nghị và cách giải quyết của mình.
Cuối cùng lại do Nguyễn Hạo Thần quyết định.
Nhưng bản thân Tô Cảnh Nhạc không biết rất nhiều người đã đặt hết toàn bộ suy nghĩ lên người của cậu bé, khi nói về công việc thì cũng hơi lơ đễnh.
Nói về công việc thì đâu vui tai bằng tám chuyện chứ?
Với lại đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Tổng giám đốc cưng chiều một đứa trẻ đến thế. Có biết cuốn sổ đó của Tổng giám đốc bao nhiêu tiền không? Biết cây bút máy đó có phải người khác không được đụng vào không?
Tuy cuốn sổ đó trông bình thường, nhưng tất cả nội dung được ghi chép bên trong cũng rất có ý nghĩa, tất cả cũng liên quan đến chuyện thương mại.
Nhưng bản thân Tô Cảnh Nhạc hoàn toàn không quan tâm, mà là nhìn chằm chằm vào những chữ mình viết trên cuốn sổ, đúng là rất xấu.
So với chữ của Nguyễn Hạo Thần thì chữ của cậu bé đúng là nhìn đến đau cả mắt.
Xem ra sau khi trở về, cậu bé phải luyện chữ thật tốt, nếu không, khi ký tên của mình cũng giống như vài con sâu đang bò, sẽ làm mất mặt mẹ của mình.
Bởi vì chữ của mẹ cậu bé rất đẹp, chữ của Nguyễn Hạo Thần càng không cần phải nói, rồng bay phượng múa, nét bút mạnh mẽ… Dù sao thì cậu bé cũng không biết phải miêu tả như thế nào.
Sau đó, Tô Cảnh Nhạc hoàn toàn không thể nghe nổi nữa, mí mắt ngày càng khép dần lại, cuối cùng âm thầm ngủ thiếp đi trong vòng tay của Nguyễn Hạo Thần.
Nguyễn Hạo Thần cứ ôm lấy cậu bé như vậy, đặt cậu bé nằm ngang để cậu gối đầu lên cánh tay của mình, như vậy có thể ngủ thoải mái hơn.
Tất cả mọi người cũng nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần nhếch môi lên. Đúng là làm bố rồi sẽ khác, thậm chí cũng sẽ cười trong nơi công cộng.
Lúc trước khi đang họp như vậy, có lần nào không phải hành xử nghiêm túc chứ?
Lần kia, bọn họ không phải đợi bị mắng thì bị xử lý, nhưng Tổng giám đốc của hôm nay lại rất yên tĩnh, gần như rất ít nói chuyện.
Truyện đề cử: Tình Một Đêm Cùng Anh Rể
Cũng không biết có phải là sợ làm ồn đến tiểu hoàng tử này không.
Nhưng bọn họ nói chuyện không phải cũng sẽ làm ồn sao? Suy nghĩ của Tổng giám đốc đúng là vẫn khó đoán như vậy.
Không thể đoán ra được!
“Nội dung của cuộc họp ngày hôm nay tạm tới đây, nếu còn có chuyện gì khác thì thống nhất nói với Ngụy Toàn. Còn một số bản tài liệu hợp tác hãy mau chóng nộp lên.
Nếu còn dây dưa với tôi nữa thì tiền thưởng tháng này của mọi người không cần lấy nữa.”
“Vâng!”
Mọi người đồng thanh nói.
Bọn họ cũng cảm thấy Tổng giám đốc của hôm nay rất dịu dàng, thậm chí đến câu nói vừa nãy cũng rất nhỏ giọng và nhẹ nhàng.
Có thể đưa ra một yêu cầu không?
Sau này mỗi khi họp cũng mang tiểu hoàng tử này tới đây, như vậy thì cơ hội bọn họ chịu trận cũng sẽ ít đi.
Nguyễn Hạo Thần bế cậu bé trở về văn phòng, rồi đặt vào trong phòng nghỉ.
Vừa đắp chăn cho cậu bé thì chỉ thấy cậu nhóc này lập tức đá chăn ra.
Đôi môi mỏng khẽ mím lại, khóe miệng nhếch lên.
Giờ đây, anh cuối cùng cũng cảm nhận được niềm hạnh phúc khi có con, nếu vợ của anh chịu tha thứ cho anh thì sẽ càng trọn vẹn hơn.
Nhưng việc muốn để vợ của anh tha thứ cho anh thì thực sự rất khó.
Anh một lần nữa đắp chăn cho cậu bé. Thấy cậu bé ngủ rất yên tĩnh, nhẹ nhàng rời đi.
Khi Ngụy Toàn nhìn thấy dáng người của Nguyễn Hạo Thần thì anh ta lập tức báo cáo sự việc.
“Tổng giám đốc, vừa nãy cô Lâm gọi điện cho tôi, hỏi tôi anh đang bận việc gì, tại sao không đến thăm cô ấy? Lúc đó tôi trả lời rằng hôm nay anh rất bận, không có thời gian.”
Nguyễn Hạo Thần gật đầu.
Bây giờ anh có một cách nhìn rất khác về Lâm Tiêu, anh biết rất rõ Lâm Tiêu của hiện giờ đã không còn là Lâm Tiêu của trước kia nữa.
“Cậu trả lời rất tốt. Tiếp theo cũng không có chuyện gì khác nữa, cậu có thể về nghỉ ngơi trước.”
Anh đã đồng ý cho Ngụy Toàn nghỉ phép hai ngày. Thế nhưng sáng nay anh ta vẫn tới làm một vài chuyện, cho nên hôm nay cũng tính lương cho anh ta, mặc dù chỉ đi làm có hai tiếng đồng hồ.
“Vâng.”
Ngụy Toàn đột nhiên do dự: “Tổng giám đốc, trận hỏa hoạn của nhà họ Nguyễn thực sự không liên quan tới cô Tô!”