Người tên chị Phi vừa nghe thấy thì cả người cũng trở nên bắt đầu luống cuống, vội vàng ngồi xổm xuống nhặt những tài liệu ở dưới đất lên.
Trong lúc đó cô ta vẫn trừng mắt nhìn Tô Cảnh Nhạc: “Thằng nhóc thối, nhóc hãy chờ đấy. Nếu nhóc hại tôi bị giám đốc trừng phạt thì tôi chắc chắn sẽ không để cho nhóc yên đâu.”
Tô Cảnh Nhạc: …
Liên quan gì đến cậu chứ? Cô ta không xin lỗi cũng thôi đi, mà còn định đùn đẩy trách nhiệm lên người cậu à? Rõ ràng là bản thân cô ta đi đứng không nhìn đường, còn trách cậu sao? Không có cửa đâu!
“Bà dì xấu xí, rõ ràng là dì đụng trúng cháu, hại cháu bị ngã, sau đó là dì không cầm chắc những tài liệu này nên mới rớt xuống đất. Là dì tự làm chậm trễ công việc của mình, đổ lỗi lên một đứa trẻ bốn tuổi không phải là chuyện mà người lớn có thể làm được.”
Chị Phi quay đầu lại trừng mắt nhìn cậu bé, cũng không nói thêm gì nữa, nhanh chóng thu dọn những tài liệu ở dưới đất rồi lập tức rời khỏi phòng ban.
Lúc này, một cô gái đeo kính bước tới và đưa cho Tô Cảnh Nhạc một chai sữa chua, ngồi xổm trước mặt cậu bé và giúp cậu bé chỉnh lại quần áo.
“Nhóc con à, em không sao chứ? Em từ đâu lên đây vậy, nếu không về thì bố mẹ của em sẽ lo lắng đấy.”
Công ty trăm ngàn năm cũng chưa một lần xuất hiện trẻ con, sao đột nhiên lại xuất hiện một đứa trẻ thế?
Hơn nữa, nếu muốn bấm thang máy, tầng 50 cao như thế, cậu bé làm sao bấm được vậy?
Tô Cảnh Nhạc có ấn tượng tốt hơn với chị gái này. Nói chuyện rất dịu dàng, nụ cười trên mặt cũng rất tươi tắn.
Hoàn toàn không giống bà dì xấu xí vừa rồi, nói năng thì thô lỗ, cư xử lại mất lịch sự như thế.
“Cám ơn chị đã quan tâm, em chỉ là muốn hỏi đây là phòng ban gì vậy?”
“Tại sao em muốn biết điều này thế?”
Hôm nay Ngụy Toàn không hề thông báo cho tất cả các phòng ban và nhân viên về chuyện của Tô Cảnh Nhạc, vì vậy có một số người không biết Tô Cảnh Nhạc chính là con trai của Nguyễn Hạo Thần.
Chẳng hạn như phòng ban này, không nhận được bất kỳ thông báo nào nên đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ ở đây, họ cũng tưởng là nhân viên nào đó đã đưa con đến công ty.
“Không có gì, chỉ là muốn hiểu rõ về tập đoàn Nguyễn thị.”
“Đây là phòng kế hoạch, chẳng qua là bộ phận chuyên sắp xếp các kế hoạch dự án, và có một số tài liệu quan trọng cũng cần tụi chị sắp xếp lại.”
Cô gái cảm thấy Tô Cảnh Nhạc chắc chắn nghe không hiểu khi cô ấy nói như vậy. Dù sao thì cậu bé vẫn là một đứa trẻ nhỏ như thế, chắc chắn không thể hiểu được những chuyện trong công việc.
Huống chi là về mặt thương mại.
Chỉ thấy Tô Cảnh Nhạc gật đầu, tỏ ý biết và hiểu rõ.
“Thực ra mẹ của em cũng làm việc trong phòng kế hoạch của mọi người.”
Cô gái nghe vậy, nhưng mọi người cũng đã gần như hiểu rõ về các đồng nghiệp của tầng này rồi. Căn bản không có cô gái nào là người đã kết hôn cả, mọi người cũng đang cố gắng kiếm tiền để làm những chuyện như đi du lịch, hoàn toàn vẫn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn.
Hơn nữa cũng không nghe nói nhân viên nào ở tầng này có con.
Đứa trẻ này chắc không phải là nói phòng kế hoạch ở tầng 36 chứ, nhân viên phòng kế hoạch ở tầng đó mới là người viết kế hoạch, bao gồm một số dự án và những việc khác.
Công việc chủ yếu của họ ở tầng này chính là sắp xếp tài liệu, sao chép, dịch tài liệu và những thứ như vậy.
“Vậy chắc mẹ của em làm việc ở tầng 36, chứ không phải tầng này.”
“Cảm ơn chị.”
Tô Cảnh Nhạc cảm ơn rồi quay người rời đi.
Cậu bé chỉ muốn hiểu rõ đây là phòng ban gì mà thôi, chứ không hề có ý nghĩa gì khác.
Với lại, hôm nay mẹ của cậu bé sẽ không đến tập đoàn Nguyễn thị để làm việc. Hình như bên phía tập đoàn DN có một số việc quan trọng và cuộc họp phải tổ chức nên mẹ của cậu bé hôm nay sẽ tạm thời không đến đây.
Sau khi vào thang máy, bấm xuống tầng 49.
Nếu không phải vì ở đây quá nhàm chán thì cậu bé cũng sẽ không nghĩ đến việc đến từng tầng một để tham quan tập đoàn Nguyễn thị.
Chẳng mấy chốc đã xuống tầng 49, nơi này trống rỗng và không có một bóng người, trông rất yên tĩnh.
Nhưng tầng này hình như chuyên dùng để tổ chức cuộc họp, trước mặt cậu bé có một phòng họp, ở hai bên hành lang cũng ghi là phòng họp.
Vì vậy, tầng này hình như đúng là chuyên dùng để tổ chức các cuộc họp chứ không phải để làm văn phòng.
Đi lên phía trước vài bước, nhìn phòng họp khổng lồ có hai cánh cửa vuông vắn ở trước mặt, nếu cậu bé không đoán sai thì đây chắc hẳn là phòng họp lớn nhất của tập đoàn Nguyễn thị.
Thực ra cũng không cần phải suy đoán, ở góc trên phía bên phải cửa có viết rõ là phòng họp lớn.
Mở cửa đi vào cũng khá là tốn sức.
Tô Cảnh Nhạc sử dụng sức lực uống sữa ra, khó khăn lắm mới mở ra được một chút, nhưng kết quả lại bị dội ngược trở về.
Tuy nhiên, càng chiến càng hăng, cậu bé không tin mình với danh hiệu Vua sữa lớn lại không thể mở được một cánh cửa!
Cậu bé chủ yếu là tò mò không biết phòng họp lớn trong một tập đoàn lớn rốt cuộc là trông như thế nào. Chắc chắn là rất lớn, đoán chừng chứa cả hàng trăm người cũng không thành vấn đề đúng không?
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của bản thân Tô Cảnh Nhạc, về việc rốt cuộc có thể chứa hàng trăm người hay không thì phải vào đó mới có thể xác định được.
Ánh mắt của mọi người trong phòng họp cũng tập trung về phía cánh cửa, rốt cuộc là ai đang mở cửa mà lại không thể vào được?
Và họ cũng cảm nhận được sắc mặt của Tổng giám đốc đã trở nên u ám rồi, điều Tổng giám đốc ghét nhất chính là có người chen ngang giữa cuộc họp, hoặc là đến muộn giữa chừng.
Nhưng có một lần, cái cô họ Tô ở phòng kế hoạch hình như cũng đến muộn, nhưng Tổng giám đốc lại lần đầu tiên không trách tội, điều này khiến cho bọn họ vô cùng ngạc nhiên.
Nếu bây giờ người này đến muộn thì đoán chừng sẽ bị đuổi việc.
Cho dù lát hồi có bước vào thì cũng chỉ có thể thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Cửa phòng họp là kéo ra ngoài chứ không phải đẩy vào trong, lẽ nào là một thực tập sinh mới nào sao? Cho nên đến cửa phòng họp cũng không biết mở.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Cảnh Nhạc ở bên ngoài có thể nói là không còn luyến tiếc điều gì, cũng không biết cánh cửa này là tình huống gì, đẩy vào trong mãi mà cũng không vào được.
Lẽ nào đã bị khóa ở bên trong rồi sao?
Nếu không thì tại sao lại không thể mở được.
Cậu bé thở hổn hển lùi lại vài bước, ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa này, hai mắt chợt sáng lên.
Sau đó dùng bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ lên đầu mình, tại sao hôm nay IQ của cậu bé lại offline rồi, có một số cửa là kéo ra ngoài, nếu đẩy vào trong thì không thể đẩy vào được.
Cho nên cánh cửa này chắc hẳn là kiểu kéo ra ngoài, vì vậy cậu bé vừa nãy cứ mãi đẩy vào trong là không thể đẩy vào được.
“Tô Cảnh Nhạc ơi là Tô Cảnh Nhạc, mày đúng là quá thông minh rồi, chắc chắn là đã thừa hưởng trí thông minh của mẹ.”
Thế là bàn tay nhỏ bé đưa vào trong khe hở nhỏ, từ từ kéo cánh cửa ra ngoài. Cuối cùng cũng mở ra rồi!
Nhưng khi ngẩng đầu lên thì cậu bé rõ ràng hơi bối rối.
Đây là tình huống gì vậy? Nếu trong đây có người thì tại sao lại không có chút âm thanh nào cả, và tại sao tất cả mọi người cũng đang nhìn cậu bé thế?
Cậu bé biết mình rất đẹp trai, nhưng cũng đâu cần thiết phải nhìn cậu bé bằng ánh mắt như vậy chứ?
Nguyễn Hạo Thần cũng sững sờ khi nhìn thấy cậu bé, lại có thể tự mình tìm đến tầng 49.
Anh bất lực vịn trán.
Khóe miệng của Ngụy Toàn co giật vài cái không nói nên lời. Vừa nãy anh ta rõ ràng cảm nhận được cơn tức giận của Tổng Giám đốc sắp không thể kìm nén được nữa, nhưng khi người đi vào lại là tiểu tổ tông này thì cơn giận dữ đó ngay lập tức biến mất.