“Tổng giám đốc, bên đây có một cuộc họp, không biết có cần dời không?”
“Không cần dời. Bảo họ chuẩn bị sẵn tài liệu, tất cả cần có mặt ở đó sau năm phút, tôi sẽ căn dặn mọi chuyện của ngày hôm nay trong cuộc họp.”
“Vâng.”
Ngụy Toàn xoay người rời khỏi văn phòng.
Nguyễn Hạo Thần ký tên của mình vào một bản tài liệu, sau khi đóng tài liệu lại thì nhanh chóng bước đến trước mặt Tô Cảnh Nhạc.
“Bây giờ con tự ở trong đây chơi một lát. Bố bây giờ phải đi họp, sẽ sớm quay lại thôi.”
Trước khi Tô Cảnh Nhạc kịp nói gì thì bàn tay to của anh đã đặt lên cái đầu nhỏ của cậu bé, nhẹ nhàng xoa đầu.
Cảm giác này từng chút một lan truyền vào trái tim Tô Cảnh Nhạc, đôi mắt tròn xoe nhìn anh không hề chớp mắt. Hành động này của anh khiến trong lòng cậu bé cảm thấy rất vi diệu.
Chỉ là cậu bé thực sự không thể diễn tả được loại cảm giác đó. Đây là trải nghiệm mà cậu bé chưa từng có, ngay cả khi daddy Tô Tử Phàm làm hành động này với cậu bé thì cậu cũng không có cảm giác như vậy.
Tại sao kỹ năng xoa đầu của Nguyễn Hạo Thần lại khiến cậu bé có cảm giác như vậy chứ.
Điều này đúng là kỳ lạ!
Lẽ nào đây chính là mối quan hệ huyết thống được đề cập trên Internet sao?
Bởi vì cậu bé và Nguyễn Hạo Thần đang chảy cùng một dòng máu, nên loại cảm giác đó hẳn cũng trở nên đặc biệt hơn.
“Được.”
“Nếu con muốn ăn gì thì có thể đến phòng thư ký ở bên ngoài, nhờ chị ở trong đó mua cho con.”
Tô Cảnh Nhạc gật đầu.
Nhìn bóng lưng rời đi của anh, cậu bé cảm thấy rất uy nghiêm. Nếu không xảy ra chuyện này thì có lẽ cậu bé sẽ nhanh chóng chấp nhận một người bố như anh.
Cậu bé dứt khoát đóng máy tính của mình lại. Nhân lúc anh đi họp, chi bằng cậu bé ra ngoài nhìn xem.
Tập đoàn Nguyễn thị lớn như vậy, chắc chắn sẽ có chỗ thú vị.
Mở cửa văn phòng ra, cậu thò đầu nhìn và phát hiện trên tầng này không có nơi nào khác ngoài phòng thư ký và một văn phòng khác.
Trông rất lạnh lẽo và yên tĩnh.
Tầng này vắng lặng như thế thì chắc chắn là không có gì thú vị rồi, hay là cậu xuống lầu xem thử?
Tô Cảnh Nhạc nghĩ như vậy, liền làm ngay.
Lập tức chạy đến bên cạnh thang máy, ấn thang máy đi xuống.
Sau khi vào thang máy thì cậu bé ấn bừa một con số, tầng 50!
Cậu bé cũng không biết tầng 50 thuộc phòng ban gì, nhưng không phải đi xem qua thì sẽ biết sao?
Khoảng nửa phút sau, cửa thang máy mở ra ở tầng 50. Dáng người nhỏ nhắn nhanh chóng bước ra, sau khi đi qua lối vào thì lập tức nhìn thấy rất nhiều dáng người đang bận rộn.
Có thể nói là rất bận rộn, người nghe điện thoại thì đang trả lời điện thoại, người gõ bàn phím thì đang gõ bàn phím, người in hồ sơ thì đang in hồ sơ, tóm lại là mọi thứ trông rất bận rộn.
Đây là phòng ban nào vậy? Trông bận rộn đến thế.
Có một số phòng ban khác thì rất nhàn hạ, giống như không có việc gì phải làm vậy.
Hoàn toàn nhàn rỗi ở đó.
Tô Cảnh Nhạc bước tới. Khuôn mặt nhỏ tràn đầy sự tò mò, không phải cậu bé chưa từng vào công ty lớn, mà là chưa từng thấy qua cảnh tượng bận rộn như vậy.
Lúc trước khi ở nước Mĩ, cậu bé từng cùng mẹ đến tập đoàn DN, nhưng không có cơ hội đi đến những phòng ban này, chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong văn phòng và không được chạy lung tung.
Nơi làm việc thực sự là trông như thế này sao?
Một người phụ nữ vội vã lao tới, trên tay cầm rất nhiều tài liệu.
Hoàn toàn không để ý tới Tô Cảnh Nhạc thấp lùn đứng trên mặt đất, cậu bé hiện mới bốn tuổi nên cũng không cao tới đâu.
Tô Cảnh Nhạc chỉ cảm thấy phía sau đột nhiên có một cơn va chạm rồi ngã thẳng xuống đất.
Chỉ là cậu bé chưa kịp nói gì thì đã vang lên giọng mắng mỏ của người phụ nữ.
“Là ai đã đặt đồ bừa bãi ở đây? Lẽ nào không biết đây là lối đi sao?”
Giọng nói sắc bén của người phụ nữ vang lên. Cô ta nhìn bàn tay hơi trầy xước của mình, cau chặt mày.
Vừa ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện đó là một đứa trẻ.
Trong lòng không khỏi hơi nghi ngờ.
“Đây là con của ai vậy? Chẳng lẽ không biết công ty không cho phép mang con đi làm sao? Ai đã phá vỡ quy định của công ty?”
Người phụ nữ đứng dậy, vỗ nhẹ váy của mình, khoanh hai tay trước ngực rồi trịch thượng nhìn Tô Cảnh Nhạc.
Trong đáy mắt cô ta lóe lên một tia kinh ngạc. Đứa trẻ này thật sự rất dễ thương và đẹp trai, nhưng rốt cuộc đây là con của ai chứ?
Những nhân viên bận rộn lập tức dừng lại, nhìn qua đó theo tầm mắt của cô ta.
Tô Cảnh Nhạc từ trên mặt đất đứng dậy để phủi bụi bẩn trên quần áo của mình.
Sau đó ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ ở trước mặt, cô ta có một khuôn mặt chua ngoa, và đúng là không lịch sự chút nào.
“Dì ơi, có phải dì đi đứng cũng không mang mắt theo không? Một con người to chình ình như cháu đứng ở đây mà dì lại không nhìn thấy, dì bị đục thủy tinh thể sao?
Hơn nữa, dì đụng trúng cháu mà không có tới một lời xin lỗi, dì như vậy là rất không có tố chất thể hiện, cho dù như thế nào thì cũng là dì đụng ngã cháu, dì nên xin lỗi cháu!”
Tô Cảnh Nhạc cau hàng chân mày nhỏ của mình, rất không vui nhìn người phụ nữ trước mặt.
“Nhóc là thằng nhãi từ đâu đến? Trông cũng khá nhỏ, mà giọng điệu đúng là không nhỏ chút nào. Nếu xin lỗi thì cũng nên là nhóc xin lỗi tôi mới đúng, bởi vì đây là lối đi, nhóc đứng ở đây chính là sai.
Nhóc không thấy tôi đang cầm một chồng tài liệu lớn như vậy sao? Chồng tài liệu quá cao nên đã hoàn toàn chặn đi tầm nhìn của tôi, vì thế không nhìn thấy nhóc cũng là điều rất bình thường.
Thằng nhãi như nhóc vậy mà còn muốn tôi xin lỗi nhóc, nhóc cũng không nhìn lại bản thân mình được xem là cọng hành gì?”
Sau khi nói xong, người phụ nữ lập tức ngẩng đầu lên: “Tôi nói đứa nhỏ này là con của ai, cũng không biết ra đây nhận lại sao?”
“Chị Phi, chị nhìn xem mọi người trong bộ phận chúng ta, chị cảm thấy người nào đã kết hôn rồi chứ? Mọi người ai cũng đang bận kiếm tiền mua nhà, ai nấy cũng FA, sao có thể có con chứ?
Nói không chừng cậu nhóc đã đi nhầm chỗ rồi. Hay là hỏi cậu bé xem cậu bé từ tầng nào lên đây, như vậy cũng tiện đưa cậu bé về.”
“Này, bà dì xấu xí, dì đừng đổi chủ đề nhanh như vậy, dì vẫn chưa xin lỗi cháu đấy.”
Người phụ nữ chỉ vào bản thân với vẻ mặt méo mó, thằng nhãi này vừa nãy gọi cô ta là gì?
Bà dì xấu xí?
Cách xưng hô này cũng quá đáng lắm rồi đấy. Cô ta năm nay mới 25 tuổi thôi được không, chưa kể lớp trang điểm ngày hôm nay của cô ta rất tinh tế xinh đẹp, trang phục được lựa chọn kỹ càng. Hôm nay chắc chắn là ngày cô ta nổi bật nhất mới đúng.
Nhưng thằng nhãi này lại gọi cô ta là bà dì xấu xí!
Thực sự không thể chịu đựng được.
“Thằng nhãi, cách xưng hô của nhóc không khỏi cũng quá đáng lắm đấy, tôi già ở đâu? Rõ ràng còn rất trẻ, được không, hoàn toàn là một vẻ đẹp thời hoàng kim!”
Tô Cảnh Nhạc: …
Mẹ của cậu bé cũng không dám tự khen mình như thế này.
Người phụ nữ này đúng là tự luyến quá mức.
“Chị Phi, những tài liệu này cũng là tài liệu cần thiết cho cuộc họp của Tổng Giám đốc, nếu chị còn không mang đến thì có thể sẽ bị giám đốc xử lý đấy.”