Ánh mắt của Lâm Tiêu chợt lóe sáng, khoé môi hơi run.
Sau khi nhìn vào ánh mắt như cười như không của Tô Thanh Anh, cô ta nhanh chóng ngó sang chỗ khác.
Giữa Tô Thanh Anh và cô ta có một khoảng cách, tiếng hừ lạnh lùng thoát ra từ cánh mũi. Bản thân cô ta đã chột dạ thành dáng vẻ này, thế mà còn bảo cô nói nhăng nói cuội.
Rốt cuộc, có phải cô nói linh tinh hay không? Trong lòng Lâm Tiêu là người hiểu rõ nhất.
Cô quay lưng với cô ta: “Có lẽ cô nên biết thiên đạo luân hồi, trời xanh không tha cho ai, nên lần này tới lượt cô rồi!
Lúc trước cô gây ra cũng khá nhiều chuyện xấu. Cho nên, trời cao cướp mất đôi chân cô, cô cũng không cách nào bước xuống đất đi lại được nữa. Lâm Tiêu, cô hãy chờ mà sống dựa vào xe lăn cả đời đi. Cảm giác không thể bước xuống đi lại chắc chắn rất khó chịu nhỉ?
Nếu cô thật sự muốn xuống giường đi lại vậy thì phải cắt cụt chân dưới đầu gối của mình, sau đó lắp chân giả cho phù hợp. Làm vậy, cô có thể đi lại bình thường, nhưng tôi cảm thấy nếu cô mang chân giả đi đường thì chắc chắn sẽ vô cùng khó coi.
Cô có biết cái giá của việc mang chân giả là gì không? Điều đó chứng minh cả đời này cô cũng không thể mặc váy, không còn mang giày cao gót được nữa. Trừ khi cô có lòng can đảm mặc ra ngoài để mọi người nhìn thấy đôi chân của mình. Thật ra, đôi chân giả đó có thể giúp cô đi đứng được, chứ không phải đôi chân của mình.”
Lâm Tiêu lắc đầu, cô ta không muốn biến thành dáng vẻ đó, cô ta nhất định sẽ đứng lên được.
Chỉ cần sau này cô ta phối hợp chữa trị phục hồi, chắc chắn sẽ đứng lên được. Bác sĩ cũng đã nói, bây giờ vẫn trong thời gian quan sát, chuyện này phải đến hậu kỳ mới có thể xác định.
Cho nên những gì Tô Thanh Anh nói đều là giả, cô ta nghe lời của bác sĩ mới chính xác.
“Tô Thanh Anh, cô đừng có tới gạt tôi nữa, cũng đừng hòng khiêu khích tôi. Bác sĩ đã nói với tôi rồi, bây giờ tôi vẫn còn đang trong giai đoạn quan sát, phải đến giai đoạn hậu kỳ phục hồi mới xác định được tình trạng chân của tôi.
Cô tưởng cô nói mấy lời này với tôi thì tôi sẽ tin cô ư? Tôi chắc chắn không tin đâu. Hơn nữa, cái chết của ba cô thì có liên quan gì tới tôi?”
“Lâm Tiêu, tốt nhất cô nên cầu cho vết thương của mình đừng có mau lành. Nếu không thì chính tay tôi sẽ tống cô vào tù đấy. Tôi sẽ để cho cô biết giết người là phạm pháp, cô nói khích ba tôi nên mới khiến ông ấy bị nhồi máu cơ tim, cuối cùng dẫn đến tử vong.
Cho nên, cô làm vậy cũng giống như mưu sát. Cô chớ nghĩ tôi không hề có bất kỳ bằng chứng gì. Ngược lại, trong tay tôi có đủ chứng cứ chứng minh cô tiến hành mưu sát ba tôi đó!”
Tô Thanh Anh nói xong, vẻ mặt hơi vặn vẹo, ánh mắt cũng trở nên hung ác.
Người thân chính là ranh giới cuối cùng của cô, nhưng Lâm Tiêu đã chạm đến ranh giới này một cách quá phận. Nếu cô dễ dàng tha cho cô ta, cô không xứng mang họ Tô!
Lâm Tiêu nghẹn lời, cứ ngơ ngác nhìn Tô Thanh Anh như vậy.
Hơi thở trên người cô quá đáng sợ, cô ta có cảm giác nếu không phải bản thân Tô Thanh Anh đang cố kiềm chế, thì chắc chắn con khốn này sẽ không hề chần chừ mà xử mình.
“Thật ra tôi cũng muốn biết, tại sao cô lại trở thành người thực vật trong ba năm giữa tôi kết hôn với Nguyễn Hạo Thần? Có phải cảm giác nằm trên giường mỗi ngày rất thoải mái? Khiến cô có nghị lực nằm những ba năm trời!
Hay nói cách khác, thật ra cô muốn che giấu chuyện gì đó, hoặc đang lập kế hoạch nào chăng?”
“Tô Thanh Anh, cô đừng có suy đoán linh tinh chuyện của tôi. Tóm lại, chuyện của tôi không liên quan đến cô!”
“Vậy được, chúng ta nói sang chuyện khác đi. Cô còn nhớ đứa bé mà cô cưỡng ép tôi phá bỏ khỏi bụng mình vào năm năm trước không? Không biết cô tỉnh mộng lúc nửa đêm, thằng bé có về tìm cô không?”
Bây giờ, mỗi một câu nói của Tô Thanh Anh đều kích thích thần kinh của Lâm Tiêu.
Mỗi một câu đều là sự thật, cũng là chuyện đã xảy ra, cho nên trong lòng cô ta vô cùng dày vò và hốt hoảng.
“Năm năm trước tại vách núi, cô đã gạt tôi, kết quả giám định ADN cơ bản không phải do Nguyễn Hạo Thần đổi. Mà là người phụ nữ lòng dạ độc ác như cô kêu bác sĩ chỉnh sửa, mục đích chính là không muốn để tôi sinh con cho anh ta.
Lúc đó, cô luôn lo lắng, nếu tôi sinh đứa bé này ra, vậy thì xác suất hai chúng tôi ly hôn sẽ rất thấp. Cho nên cô muốn nghĩ cách hãm hại tôi, còn luôn nói gì đó bên tai Nguyễn Hạo Thần rằng tôi và Tôn Tử Phàm có quan hệ không bình thường!”
Tô Thanh Anh tức đến mức trực tiếp túm cổ áo cô ta, đột nhiên kéo khoảng cách hai năm lại rất gần.
Lâm Tiêu sững sờ nhìn cô, vô thức nuốt nước bọt.
Sao chuyện lại phát triển đến mức này?
Sao Tô Thanh Anh lại biết mấy chuyện này?
Cô ta đã huỷ những chứng cứ lúc trước gần hết rồi mà, căn bản không thể tìm ra được.
Đây đều là những lời Tô Thanh Anh bịa ra để gạt cô ta!
Lâm Tiêu dùng sức đẩy cô ra, gào thét như xé gan xé ruột: “Tô Thanh Anh, cô lừa tôi, tất cả những gì cô nói đều là giả dối!
Mọi chuyện không phải giống như cô nói. Mọi chuyện đều do chính cô bịa ra, đều do cô tự mình tưởng tượng ra, cơ bản không phải như cô đã suy diễn!”
“Lâm Tiêu, rốt cuộc cô muốn tự lừa người dối mình đến bao giờ nữa? Cô nghĩ tất cả mọi chuyện cô làm không hề để lại bất kỳ dấu vết nào ư? Nếu cô thật sự nghĩ như thế thì đúng là lầm to rồi.
Vì bất cứ chuyện phạm pháp nào cũng đều không hoàn mỹ. Dù ít hay nhiều cũng sẽ để lại một vài dấu vết chí mạng, dẫu cho cô có phủ nhận đi chăng nữa. Tóm lại chứng cứ trong tay tôi, dù cô không chịu thừa nhận thì cũng chẳng sao cả.
Tôi nói cho cô biết, cô càng muốn đạt được điều gì, tôi càng muốn huỷ nó đi. Không phải cô luôn muốn kết hôn với Nguyễn Hạo Thần à? Vậy tôi đành phải phá nát cuộc hôn nhân của hai người, giống như năm xưa cô đã phá hỏng cuộc hôn nhân giữa tôi và anh ta vậy.
Hơn nữa, cho tới bây giờ, tôi và Nguyễn Hạo Thần vẫn chưa làm thủ tục ly hôn. Giấy ly hôn còn ở trong tay anh ta, chỉ cần tôi bằng lòng khôi phục cái tên Tô Khiết. Vậy thì tôi nhất định vẫn sẽ là vợ của Nguyễn Hạo Thần, vợ của Tổng giám đốc tập đoàn Nguyễn Thị!”
Lâm Tiêu không muốn nghe mấy lời này nhất, đây đều là mục tiêu và mơ ước cô ta phấn đấu trong bao năm qua. Bây giờ lại dễ dàng bị hủy hoại, dĩ nhiên cô ta không cam lòng!
Đây mới là câu nói kích thích Lâm Tiêu nhất.
Đương nhiên, cô nói những lời này ra không phải muốn nói cho Lâm Tiêu nghe. Mà là nói cho cô ta biết những chuyện dơ bẩn, không có nhân tính mà cô ta đã gây ra.
“Cô đúng là đang nằm mơ, bây giờ tất cả mọi người đều biết Lâm Tiêu tôi mới là vợ tương lai của Nguyễn Hạo Thần, vợ tương lai của Tổng giám đốc tập đoàn Nguyễn Thị. Cô muốn lấy lại vị trí trước đây của mình hả? Nằm mơ!”
Cô hình như đã đâm Lâm Tiêu đến mức đầu óc cô ta xảy ra vấn đề. Lẽ nào Lâm Tiêu đã quên tin tức hôm cô ta bị tai nạn rồi à?
Vào hôm đó, tất cả mọi người đều biết Nguyễn Hạo Thần đã huỷ hôn với cô ta. Sau đó, còn có tài liệu mà cô tung ra đẩy mọi việc lên đầu sóng ngọn gió. Lâm Tiêu muốn phủ nhận cũng rất khó!