“Sao Tô Thanh Anh có thể tra ra mối quan hệ giữa tôi và anh? Anh có chắc không để lộ chuyện này ra ngoài không đấy?”
Gương mặt thanh tú của Tiêu Bảo Văn lộ vẻ hung ác, đôi mắt nhìn Lâm Tiêu chằm chằm.
“Có phải cô cảm thấy IQ của tôi có vấn đề? Hay là nghĩ tôi chê mình sống lâu quá nên mới tiết lộ quan hệ giữa hai chúng ta ra ngoài?
Còn về nguyên nhân tại sao người phụ nữ họ Tô kia tra được quan hệ giữa chúng ta, đã chứng minh thế lực phía sau cô ta cũng không nhỏ. Hơn nữa, còn có các nguồn thông tin rộng rãi và mạnh mẽ, nếu không thì phải có kỹ thuật siêu phàm.
Giữa hai chúng ta cũng không thể nói ra chuyện này được, không thể tiết lộ quan hệ của hai ta. Huống hồ, cô cũng đừng quá lo lắng về chuyện này, vì Nguyễn Hạo Thần vốn không tin.
Cho nên cô cứ yên tâm dưỡng bệnh là được, hà tất phải suy nghĩ nhiều như thế. Tình hình bây giờ tốt nhất là níu kéo trái tim của Nguyễn Hạo Thần. Nếu không một ngày nào đó, anh ta phát hiện ra quan hệ của chúng ta, chuyện sẽ rất khó giải quyết.
Mà nếu tới lúc đó, anh ta sẽ càng không tha thứ cho cô. Cô cũng phải đề phòng người phụ nữ họ Tô kia một chút. Lần này không biết làm sao cô ta lại tìm được tôi, nhưng lần sau có lẽ sẽ tung ra những bằng chứng càng thân mật hơn.”
Lâm Tiêu im lặng khi nghe thấy những lời này của Tiêu Bảo Văn.
Lúc này, cô ta cực kỳ tò mò, rốt cuộc Tô Thanh Anh biết được mối quan hệ giữa mình và Tiêu Bảo Văn từ đâu. Cô ta cũng ngẫm lại hành vi của mình một chút. Cô ta cũng đâu có để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Càng đừng nhắc đến Tiêu Bảo Văn.
Rốt cuộc, Tô Thanh Anh gặp phải vận may chó má gì đây?
“Nè, mới sáng sớm hai người đúng là có nhã hứng, lại sốt ruột đến gặp nhau như vậy cơ à? Đúng là khiến người ta cảm động.”
Giọng nói hài hước của Tô Thanh Anh vang lên, hai tay khoanh trước ngực, cô tựa lưng vào khung cửa phòng bệnh.
Vẻ mặt Lâm Tiêu và Tiêu Bảo Văn chợt cả kinh. Họ lại chỉ lo trò chuyện, thậm chí chẳng hề phát giác Tô Thanh đến từ lúc nào.
Thật đáng ghét mà!
Họ cũng không biết rốt cuộc Tô Thanh Anh đã nghe được bao nhiêu rồi.
“Lẽ nào hai người thật sự không sợ Nguyễn Hạo Thần phát hiện sao? Gặp mặt cũng dám công khai tới bệnh viện để gặp, đúng là dũng cảm đáng khen.”
“Tô Thanh Anh, chính cô là người đã tung mấy tin liên quan đến tôi trên mạng, đúng không?”
“Có phải do tôi tung tin hay không, không phải trong lòng cô rất rõ hay sao? Huống hồ, tình nhân của cô chắc đã nói rõ tình hình cho cô nghe rồi nhỉ? Hơn nữa, hôm nay cô mới biết tin này, nắm bắt tin tức cũng chậm thật đấy.
Cô đã dám bôi nhọ tôi, cho nên tôi tung một vài tài liệu về cô thì đã sao? Cô cũng không thể chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn được? Nhưng tính cách của cô vốn thế, chuyện cô có thể làm thì bắt người khác không được làm. Sau khi người khác làm xong thì cảm thấy bụng dạ người ta tàn độc...
Lúc mình gây chuyện lại cảm thấy bản thân cao thượng lắm? Thật nực cười. Hôm nay tôi tới là có vài chuyện muốn từ từ nói rõ với cô, tính toán ân oán giữa hai chúng ta một cách rạch ròi!”
Bốn mắt nhìn nhau, ngay lập tức lửa hoa văng khắp nơi.
Tiêu Bảo Văn cảm thấy ân oán giữa hai người phụ nữ này đúng là không ít, mà còn sâu đậm nữa.
Tô Thanh Anh đi vào, liếc nhìn anh ta.
“Anh có chắc muốn ở đây nghe không?”
Giọng điệu của cô lạnh lùng lạ thường, ngay cả gương mặt cũng trở nên băng giá.
Tiêu Bảo Văn muốn nói gì đó, Lâm Tiêu nhanh chóng lườm anh ta một cái, kêu anh ta mau chóng rời đi.
Đừng để đến lúc, đột nhiên bị Nguyễn Hạo Thần phát hiện. Cộng thêm Tô Thanh Anh ở đây, khó tránh cô sẽ nói ra chuyện gì đó.
“Dĩ nhiên tôi không muốn nghe về ân oán giữa hai người, chẳng có gì đáng nghe cả. Lát nữa hai người cứ từ từ trò chuyện, tôi đi trước đây.”
Tiêu Bảo Văn nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh. Anh ta không muốn tham gia vào khúc mắc giữa hai người phụ nữ này. Chắc chắn phải rời khỏi đây ngay, tránh thật xa.
Tô Thanh Anh đi tới trước cửa sổ, ngắm phong cảnh bên ngoài, đáy mắt cô phủ một tầng sương mờ.
“Lâm Tiêu, chắc cô biết đạo lý giết người đền mạng đúng không?”
“Cô nói vậy là có ý gì? Tôi từng giết người ư? Lúc trước là tôi giết cô à? Rõ ràng là một súng của Nguyễn Hạo Thần đã trực tiếp bắn trúng tim cô. Nhưng anh ấy bắn hơi lệch, nếu không làm sao cô có thể sống đến tận bây giờ chứ?”
Tô Thanh Anh cúi đầu, bật cười ra tiếng.
Tất nhiên, không phải cô đang ám chỉ chuyện này, xem ra Lâm Tiêu cũng gần quên sạch rồi nhỉ!
“Tôi cũng cảm thấy hối hận tại sao lúc đó không đâm chết cô cho rồi. Nếu cô chết, ba tôi dưới lòng đất mới có thể an tâm, đúng không?”
Lâm Tiêu chợt quay đầu nhìn Tô Thanh Anh, rốt cuộc cô ta muốn nói gì đây?
Cái chết của ba cô ta...
Những ký ức lúc trước hiện ra trong đầu cô ta từng chút một. Lâm Tiêu bỗng hiểu ra ý tứ mà Tô Thanh Anh muốn diễn đạt.
Nhưng dù thế nào, cô ta cần phải phủ nhận tới cùng. Vì trong khoảng thời gian ba của Tô Thanh Anh qua đời, cô ta vẫn còn là người thực vật nằm trên giường bệnh. Dĩ nhiên không thể gây ra cái chết cho ba của cô rồi.
“Tô Thanh Anh, cô đang nói linh tinh, cái chết của ba cô thì có liên quan gì tới tôi chứ? Cô muốn tìm nguyên nhân cái chết của ba mình phải không? Sau đó đẩy hết mọi trách nhiệm lên người tôi. Tô Thanh Anh, cô cũng không khỏi nực cười quá rồi.”
Lâm Tiêu khựng lại, trong lòng vẫn không ngừng suy nghĩ.
Rốt cuộc, Tô Thanh Anh còn biết chuyện gì nữa? Lúc trước bệnh viện cũng đã giám định ba Tô bị lên cơn đau tim đột ngột dẫn đến tử vong.
Cũng tức là chịu phải kích thích gì đó nên bị nhồi máu cơ tim, sau đó đi đời nhà ma.
“Không phải ba cô bất ngờ lên cơn đau tim nên mới qua đời à? Cho nên chuyện này thì liên quan gì tới tôi chứ? Cô muốn tìm cớ cho mình thì cũng đừng hất nước bẩn lên người tôi.”
Tô Thanh Anh xoay người lại, ánh mắt nhanh chóng nhìn thẳng vào cô ta.
“Cô thật sự cảm thấy chuyện này không hề có liên quan gì tới mình ư? Hay cô cảm thấy tôi rất dễ gạt?
Nếu tôi không có một vài bằng chứng, sao tôi sẽ dám nói như vậy? Dù gì đây cũng là chuyện liên lụy đến một mạng người. Hơn nữa, còn liên quan đến ba tôi đấy.
Lâm Tiêu, trong ba năm tôi kết hôn với Nguyễn Hạo Thần, cô luôn giả bộ làm người thực vật có đúng không? Tuy nhiên, ba tôi bị nhồi máu cơ tim đột ngột là do cô tới kích động ông ấy. Kể rằng sau khi tôi kết hôn, cuộc sống ra sao, khổ đến nhường nào. Sau đó, cô còn nói tôi là kẻ thứ ba phá hoại hai người!”
Tô Thanh Anh vừa dứt lời đã trông thấy vẻ mặt tái nhợt của Lâm Tiêu.
Cô ta không dám tin mà nhìn Tô Thanh Anh, cô biết được chuyện này từ đâu thế?
“Không có. Cô đừng có ở đây mà nói nhăng nói cuội, tôi căn bản không có làm chuyện này. Cô đừng có ở đây đổ oan cho tôi.”
Tô Thanh Anh tiến từng bước tới gần cô ta, gương mặt u ám khiến người ta bỗng cảm thấy sợ hãi.
Lâm Tiêu ngồi trên giường bệnh, hoàn toàn không động đậy được. Chân cô ta không đi được cho nên cũng chẳng còn đường để lui.
“Nếu cô cảm thấy tôi đang nói linh tinh, vậy cô hốt hoảng gì chứ? Đừng tỏ ra hoảng loạn như thế, làm vậy chỉ khiến lời giải thích của cô càng trở nên thừa thãi đấy.”