Hôm sau, lúc Lâm Tiêu tỉnh lại chỉ cảm thấy bản thân càng mệt mỏi. Hơn nữa, còn nhức đầu, cả người uể oải không còn một chút sức lực.
“Cô tỉnh rồi à, cô có muốn uống một ly nước ấm trước hay không?” Giọng nói của một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi truyền đến.
Trên mặt cô khán hộ này có rất nhiều vết rỗ, nhưng thật ra trông cô ấy rất hiền lành và siêng năng. Người ta sẽ rất dễ có thiện cảm với kiểu người như vậy.
Nhưng khi ánh mắt đầu tiên của Lâm Tiêu nhìn thấy cô ấy, vẻ mặt cô ta rất khó coi. Vì ngày hôm qua, Lâm Tiêu bị đả kích đến mức hôn mê bất tỉnh, nhưng Nguyễn Hạo Thần lại không canh giữ bên cạnh cô ta.
Chẳng lẽ anh bận việc gì à?
“Hôm nay, lúc cô đến có thấy ai ở chỗ này không?”
“Có một anh gọi điện thoại bảo tôi đến đây, nhưng khi tôi đến thì trong phòng bệnh đã không còn ai cả. Vả lại, bên phía công ty thông báo thời gian là chín giờ tối. Tính theo mốc thời gian này, người đó đã rời đi từ đêm qua rồi.”
Vẻ mặt của Lâm Tiêu hơi thay đổi, anh đã rời khỏi đây từ tối hôm qua ư?
Cô ta bỗng cảm thấy hơi khó tin. Tại sao Hạo Thần lại rời khỏi đây sớm như thế? Chuyện này không thể nào, chắc chắn do Tô Thanh Anh kéo anh ấy đi rồi.
“Hôm nay anh ấy có gọi điện thoại dặn dò chuyện gì với cô không?”
Cô khán hộ lập tức lắc đầu, di động của cô ấy chưa từng đổ chuông.
Lâm Tiêu bỗng cảm thấy suy sụp, chẳng lẽ Nguyễn Hạo Thần thật sự không quan tâm đến cô ta một chút nào sao?
Hay là trong khoảng thời gian này, Tô Thanh Anh đã nói gì với anh.
Cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ, cô y tá vội vàng đi đến mở cửa. Cô ấy trông thấy một chàng trai rất trẻ, còn tưởng đó là bạn của Lâm Tiêu nên vội vàng bước sang một bên nhường đường cho anh ta đi vào.
Lúc Lâm Tiêu nhìn thấy người đến, ánh mắt vốn đong đầy ánh sáng rực rỡ lập tức trở nên u ám.
Bởi vì người đến không phải là người mà cô ta muốn nhìn thấy. Hơn nữa cô ta cũng không biết tại sao Tiêu Bảo Văn lại đến đây. Cho dù anh ta biết cô ta bị tai nạn xe cộ, thì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được rồi, cần gì phải tự mình đến đây chứ?
Nếu chẳng may trong lúc này Nguyễn Hạo Thần đến và nhìn thấy Tiêu Bảo Văn, vậy cô ta phải giải thích thế nào đây? Nói đó là bạn của cô ta cũng được thôi, nhưng nếu lộ ra một chút sơ hở nào sẽ chỉ khiến Nguyễn Hạo Thần nghi ngờ.
Tiêu Bảo Văn nhìn thấy Lâm Tiêu nằm trên giường bệnh, trên khuôn mặt đẹp trai chợt nở nụ cười.
“Không ngờ chỉ không gặp mặt một khoảng thời gian, vậy mà cô lại khiến bản thân thành ra thế này. Cô định nằm mãi trên giường bệnh, không muốn làm chút chuyện gì sao?”
Lâm Tiêu trừng mắt nhìn anh ta, cô ta không ngờ Tiêu Bảo Văn lại ăn nói bạo dạn như vậy. Cô khán hộ còn ở đây, nếu cô ấy nghe được một số chuyện không nên rồi nói lại với Nguyễn Hạo Thần thì làm sao bây giờ?
Cô ta lập tức nhìn về phía cô y tá, nói: “Cô à, tôi muốn ăn cháo, phiền cô mua giúp tôi, tiền đó sẽ tính luôn vào lương của cô.”
“Được, vậy chắc cô phải đợi lâu một chút.”
“Không sao.”
Cô khán hộ nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh. Tiêu Bảo Văn nhìn cửa phòng đóng lại, tầm mắt dần thu lại.
Anh ta đi đến chỗ Lâm Tiêu, cười nói: “Không ngờ Nguyễn Hạo Thần lại không hề hiểu lầm cô. Xem ra tình cảm mà anh ta dành cho cô vẫn rất sâu đậm.”
Lâm Tiêu rất khó hiểu, có chút nghe không hiểu ý tứ trong câu nói của Tiêu Bảo Văn.
Cái gì gọi là Nguyễn Hạo Thần lại không hiểu lầm cô ta?
“Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Hay là Nguyễn Hạo Thần đã biết mối quan hệ của chúng ta?”
Lâm Tiêu nghĩ đến đây, trong lòng cô ta không nén được nỗi hoảng sợ.
Tiêu Bảo Văn hơi ngạc nhiên khi nghe cô ta hỏi như vậy, đây là tình huống gì thế này? Chẳng lẽ Lâm Tiêu vẫn chưa biết tin tức trên mạng à?
Bây giờ, việc cô ta ngoại tình đã lan truyền khắp cả nước. Rất nhiều người đều cảm thấy Nguyễn Hạo Thần hủy bỏ hôn ước với cô ta là quyết định đúng đắn.
Nhưng đương sự vẫn chưa biết tin này, cũng thật là ly kỳ.
“Nếu không cô lên mạng xem một chút tin tức đi, tôi đột nhiên nhớ ra cô không biết cũng rất bình thường. Dù sao thì cô vẫn luôn nằm trên giường bệnh, có lẽ buổi chiều ngày hôm qua cô vẫn còn nằm trong phòng cấp cứu nhỉ?”
Lâm Tiêu càng cảm thấy khó hiểu với câu này của anh ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?
Cô ta lập tức lấy điện thoại của Tiêu Bảo Văn, mở những tin tức đó ra xem. Vẻ mặt lập tức thay đổi khi nhìn thấy những tiêu đề đó.
Lâm Tiêu ngoại tình, khiến tổng giám đốc Nguyễn hủy bỏ hôn ước!
Tròng mắt cô ta co rút lại khi nhìn thấy trên đó có ảnh chụp của mình và Tiêu Bảo Văn, tin tức này khiến cô ta rất sốc.
Tại sao chuyện của cô ta và Tiêu Bảo Văn lại bị đưa tin vậy? Có phải vì thế nên Nguyễn Hạo Thần đã biết những việc này rồi không? Nên thái độ của anh đối xử với cô ta mới vô cùng lạnh lùng.
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Bảo Văn bằng vẻ mặt không dám tin, còn kèm theo sự hoảng loạn: “Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Tại sao chuyện giữa chúng ta lại bị người khác phát hiện, hơn nữa việc này xảy ra từ khi nào? Tại sao anh không ra mặt làm sáng tỏ? Nếu Nguyễn Hạo Thần hiểu lầm hai chúng ta, sau khi điều tra ra, không ai gánh nổi hậu quả đâu!”
Tiêu Bảo Văn nhún vai tỏ vẻ không sao cả: “Chuyện này bị tuôn ra từ ngày hôm qua, còn leo lên hot search, cô cảm thấy Nguyễn Hạo Thần không hề biết tình huống này à?
Lòng Lâm Tiêu trở nên băng giá khi nghe thấy những gì anh ta nói. Nên đây là lý do vì sao Nguyễn Hạo Thần đối xử với cô ta với thái độ lạnh lùng như vậy?
Cô ta trả lại điện thoại cho anh ta: “Tôi không quan tâm anh làm như thế nào, anh cần phải nghĩ cách làm sáng tỏ tin tức này cho tôi. Nếu không anh tự mình giải thích chuyện này trước mặt Nguyễn Hạo Thần đi.”
Tiêu Bảo Văn thật sự có chút khó hiểu, Lâm Tiêu bị xe đâm nên đầu óc có vấn đề rồi à? Cô ta không nghe rõ những lời anh ta nói trước đó hả?
Anh ta lắc đầu, không còn lời nào để nói, tạm thời không biết nên nói gì mới phải.
Chắc chắn bây giờ tâm trạng của cô ta đang rất căng thẳng. Nếu không làm sao có thể phớt lờ những lời nói của mình lúc trước, hoàn toàn rơi vào trạng thái căng thẳng quá mức chứ?
“Cô không nghe rõ những lời tôi nói lúc trước đúng không? Tôi đã nói Nguyễn Hạo Thần vẫn còn tình cảm sâu nặng với cô. Nếu không tại sao không hề hiểu lầm cô một chút nào chứ?”
Lâm Tiêu nghe vậy, đột nhiên hơi sửng sốt, ngơ ngác nhìn Tiêu Bảo Văn.
Lời nói này có ý gì?
Nguyễn Hạo Thần đã nhìn thấy tin tức đó, nhưng không hiểu lầm cô ta.
“Vậy ai đã tung ra những tin tức này?”
Nếu để cô ta biết ai tung ra tin tức đó thì đừng trách cô ta không khách sáo!
“Còn có thể là ai, đương nhiên người phụ nữ họ Tô kia rồi. Tuy nhiên, tôi cũng rất ngạc nhiên khi cô ta có thể điều tra ra quan hệ giữa cô và tôi. Thậm chí ngày ấy cô ta còn tự mình đến quán bar tìm tôi, sau đó tin tức này bị tung ra.”
Tô Thanh Anh!
Tại sao Tô Thanh Anh có thể tra ra quan hệ giữa cô ta và Tiêu Bảo Văn nhỉ?
Bình thường cô và Tiêu Bảo Văn không hề liên lạc, mà cho dù có liên lạc thì cũng dùng cách vô cùng bí mật.