Nguyễn Hạo Thần sa sầm mặt, anh hoàn toàn không hề cho người động tay chân gì vào kết quả xét nghiệm ADN.
Anh ngước mắt nhìn bác sĩ: “Phiền ông nói ra hết mọi chuyện mà mình biết, tôi muốn biết chân tướng của chuyện này.”
Ánh mắt của Tô Thanh Anh cũng thấy là lạ, Nguyễn Hạo Thần làm sao vậy?
Anh muốn biết sự thật gì đây? Không phải tất cả mọi chuyện đều do một tay anh sắp xếp à?
Sắp xếp vô cùng kín kẽ!
Thật ra bác sĩ cũng cảm thấy lạ, chuyện này không giống như ông ấy đã nghĩ, Nguyễn Hạo Thần cho người đổi kết quả xét nghiệm từ khi nào chứ?
“Cô Thanh Anh, anh Nguyễn, có phải hai người đã hiểu lầm gì không? Lúc đó, bên ngoài phòng xét nghiệm ADN, cô Lâm đang nằm trong phòng bệnh yêu cầu bác sĩ sửa. Hơn nữa khi đó, tôi tình cờ nhìn thấy kết quả xét nghiệm, ADN của anh Nguyễn và đứa trẻ đó có số liệu trùng khớp 99.9%.Cho nên anh Nguyễn và đứa trẻ có quan hệ họ hàng trực tiếp.
Sau đó, chắc họ đã lấy cho anh Nguyễn xem kết quả xét nghiệm đã bị chỉnh sửa. Khi đó tôi ở trong đi ra, nhìn thấy cô Tô Khiết đang ngồi khóc rất đau lòng ở hành lang khóc, cho nên tôi mới chú ý nhiều hơn đôi chút.
Nhưng tôi thật không ngờ bi kịch vẫn xảy ra. Bây giờ quan hệ trong bệnh viện rối rắm phức tạp, đã không giống bệnh viện khi xưa. Sau này mong hai người cẩn thận một chút mới được, tôi còn có việc phải đi trước đây.”
Tô Thanh Anh gật đầu: “Cảm ơn ông, bác sĩ.”
“Chuyện nên làm, nên làm mà thôi.”
Nguyễn Hạo Thần đứng yên tại chỗ, trong đầu giống như sắp nổ tung. Sao mọi chuyện lại diễn biến thành dạng này? Cho nên chính anh đã tự tay giết chết con của mình?
Khi đó, anh vẫn luôn giày vò Tô Khiết…
Anh vô thức nuốt một ngụm nước bọt, anh nên làm gì để cứu vãn sai lầm này đây?
Khi đó, anh chưa từng nghi ngờ bản kết quả xét nghiệm đó. Nhưng bây giờ có người nói cho anh nghe bản kết quả đó đã bị người khác chỉnh sửa. Sau lại, chính tay anh đã giết chết đứa trẻ là con của mình, con ruột của anh!
Có chuyện nào tàn nhẫn hơn chuyện này không?
Bây giờ, cuối cùng anh cũng hiểu được cảm giác của Tô Khiết lúc đó, không, không đúng!
Lúc đó, chắc chắn Tô Khiết còn cảm thấy khó chịu hơn gấp vạn lần.
Cơ thể cao ráo mất kiểm soát mà lùi về phía sau mấy bước, cuối cùng dựa tường rồi từ từ trượt xuống. Lần đầu tiên, gương mặt điển trai lộ vẻ thẫn thờ như vậy.
Tô Thanh Anh nhắm mắt lại, từ từ ngồi xuống ghế.
Nhưng cánh môi cô không nhịn được run rẩy. Trước đó, khi Lâm Tiêu nói với cô rằng mọi chuyện đều do Nguyễn Hạo Thần làm, còn nói cái gì mà Tô Khiết không xứng sinh con cho anh.
Cho nên Nguyễn Hạo Thần mới nhờ người sửa bản kết quả xét nghiệm, chính là vì muốn giết đứa con trong bụng cô.
Đến tận bây giờ, sự thù hằn của cô dành cho Nguyễn Hạo Thần chỉ có tăng chứ không giảm. Bởi cô ra nông nỗi này đều do anh. Hơn nữa lúc trước Nguyễn Hạo Thần cũng giẫm đạp tình yêu của cô dưới đất, chà đạp tới lui.
Nhưng bây giờ cô lại phát hiện ra bản thân mình đã vô cùng sai. Mọi chuyện đều do Lâm Tiêu bày kế nên mới dẫn đến chuyện xảy ra như này.
Nếu như kết quả xét nghiệm ADN ban đầu không bị thay đổi, vậy bây giờ có phải họ sẽ có một kết cục khác hay không?
Điều buồn cười là cô đã hận lầm người.
Vẻ mệt mỏi hiện rõ trên mặt Nguyễn Hạo Thần.
Anh nhìn dáng vẻ của Tô Thanh Anh, trong lòng dâng lên từng cơn đau đớn.
“Tại sao em lại cho rằng anh thay đổi kết quả xét nghiệm ADN?”
“Đó là Lâm Tiêu nói, cô ta nói tôi không xứng sinh con cho anh. Vì vậy, anh mới cho người thay đổi kết quả xét nghiệm, nghe vậy tôi không hận anh thì hận ai đây?”
Nguyễn Hạo Thần: “…”
Cảm xúc trong lòng anh vô cùng phức tạp, trước giờ anh chưa từng làm mấy chuyện này. Nói thế nào thì Tô Khiết cũng là vợ anh, nếu thật sự là con anh thì anh sẽ không tàn nhẫn đến mức đó.
Nếu khi xưa biết được đứa bé đó là con anh, vậy chắc chắn anh sẽ không chần chừ mà để Tô Khiết sinh ra.
Nhưng suy cho cùng thì chuyện của quá khứ cũng đã qua rồi, không cách nào cứu vãn được nữa.
Còn về Lâm Tiêu, rốt cuộc cô ta còn làm ra những chuyện gì nữa?
Rốt cuộc cô ta còn làm bao nhiêu chuyện sau lưng anh?
Vẻ mặt của Nguyễn Hạo Thần càng thêm hung ác nham hiểm, đáy mắt ảm đạm không rõ.
“Nguyễn Hạo Thần, lúc trước tôi từng nói, hy vọng có ngày anh đừng hối hận, cho nên bây giờ anh cũng không cần phải áy náy.”
Nguyễn Hạo Thần lắc đầu: “Đã không kịp nữa rồi, anh đã bắt đầu hối hận, anh đã vô cùng hối hận. Nhưng anh biết có một số chuyện không thể vãn hồi.”
Tô Thanh Anh nghe xong, đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười châm chọc.
Cho dù hối hận thì đã sao chứ?
Có một số thứ đã không quay lại được nữa, bây giờ mới hối hận chỉ uổng công thôi.
Hay nói cách khác, cô muốn biết tiếp theo Nguyễn Hạo Thần sẽ làm gì? Cách làm của Lâm Tiêu đã gián tiếp hại chết con của anh.
“Nguyễn Hạo Thần, anh đã phát hiện Lâm Tiêu giấu anh khá nhiều chuyện. Cô ta luôn ra vẻ ôn nhu rộng lượng, có thể nói rất dịu dàng mê người khi ở trước mặt anh.
Nhưng anh mãi mãi cũng không tưởng tượng được dáng vẻ của cô ta khi ở trước mặt tôi. Vẻ mặt hung tợn như người đàn bà đanh đá, hơn nữa còn rất hay ghen tỵ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mấy năm nay chắc chẳng có một người phụ nữ nào tiếp cận anh, đúng chứ?
Những người phụ nữ kia muốn đến gần anh đều bị cô ta âm thầm giải quyết hết rồi. Cho nên bao năm qua, bên cạnh anh chỉ có mỗi mình cô ta mà thôi. Anh muốn đổi khẩu vị cũng không được.”
Vẻ mặt của Nguyễn Hạo Thần vô cùng nghiêm túc: “Mấy năm nay, anh chưa từng chạm vào Lâm Tiêu. Anh cũng không để cô ta bước vào phòng ngủ của mình, không để cô ta vào phòng ngủ của chúng ta.”
Tô Thanh Anh: “…”
Cho nên, ý anh là anh đã ăn chay suốt năm năm ư?
Chẳng trách buổi tối hôm anh và Lâm Tiêu đính hôn, giữa họ…
Đôi mắt chớp vài cái, sao cô lại nhớ về chuyện của tối hôm đó chứ?
Cô hơi bất đắc dĩ chống trán.
Nguỵ Toàn đi tới: “Tổng giám đốc, cô Tô.”
Hai người nghe tiếng thì cùng quay lại nhìn Ngụy Toàn.
“Vết thương trên đầu cậu không sao chứ?”
Nguỵ Toàn lắc đầu: “Tổng giám đốc yên tâm, chườm nóng sẽ không còn trở ngại gì nữa, thoa thuốc vài hôm là tan ngay.”
“Ừm, chuyện hôm nay cậu vất vả rồi. Cậu về nghỉ ngơi tử tế đi, cho cậu nghỉ phép hai hôm.”
Ngụy Toàn nghe xong, chợt mở to hai mắt, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
Sao hạnh phúc lại đến bất ngờ thế này?
Đột nhiên có hai ngày nghỉ phép?
Điều này không khỏi khiến người ta quá đỗi hạnh phúc.
Nguyễn Hạo Thần thấy vẻ mặt của anh ta: “Sao vậy? Không muốn nghỉ phép hả? Nếu cậu muốn tiếp tục làm việc thì tôi cũng không ngăn cản đâu.”
“Không không không, Tổng giám đốc nói đùa rồi, tôi về nhất định sẽ nghỉ ngơi tử tế. Thời gian hai ngày phép, tôi chắc chắn sẽ nghỉ ngơi đàng hoàng.”
Ngụy Toàn quay người định đi, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó.
“Tổng giám đốc, đã điều tra ra một số manh mối về chuyện liên quan vụ phóng hỏa nhà họ Nguyễn lúc trước. Chẳng qua có một vài chỗ chưa rõ, qua vài ngày nữa tôi sẽ chỉnh sửa rồi nộp lên.”