Tô Thanh Anh quay đầu đi: “Anh tốt nhất là yên phận cho tôi một chút, nếu không thì lát nữa tôi sẽ cho nếm thử cảm giác bị đánh.”
Nguyễn Hạo Thần: …
Anh còn chưa làm gì mà đã vội vàng đưa ra lời cảnh cáo như vậy, nếu anh thực sự muốn làm gì đó thì chẳng phải sẽ điên cuồng lang thang bên bờ vực cái chết sao?
Huống chi anh chỉ là không muốn cô cúi đầu xuống, bởi vì như thế nước mắt sẽ thực sự rơi xuống.
Vào bảy giờ tối, dì đã chuẩn bị xong cơm nước, nhưng lúc này Ngụy Toàn gọi đến nói rằng Lâm Tiêu đã tỉnh dậy!
Trong bệnh viện lúc này.
Lâm Tiêu như thể mất trí vậy, thậm chí đến vết thương trên đầu đã tét ra mà cô ta cũng mặc kệ, để mặc máu tươi đỏ thẫm rỉ ra ngoài.
Trên mặt đất có những mảnh vỡ của bình hoa, còn có đóa hoa ngâm trong nước, tóm lại trong phòng bệnh là một mớ hỗn độn, mọi thứ có thể đập vỡ ở trên đầu giường cũng đã bị Lâm Tiêu đập nát.
Không có thứ gì là nguyên vẹn cả.
Vết xước trên cánh tay do tai nạn xe cộ để lại đã được quấn một lớp băng gạc dày, nhưng vì hành độnh dữ dội vừa rồi làm cho vết thương đã tét ra, cho nên máu trên băng gạc cũng rỉ ra ngoài.
Cô ta đập mạnh vào chân mình, nhưng không có bất kỳ cảm giác nào cả, cả người cô ta trở nên rất hoang mang, cũng dẫn đến trạng thái hốt hoảng về tinh thần.
Tại sao lại như vậy? Tại sao đôi chân của cô ta lại không có chút cảm giác gì hết vậy, rõ ràng đã bị thương nặng như vậy, nhưng tại sao cô ta chỉ cảm thấy cơn đau đớn từ phần đùi trở lên, mà lại không có cảm giác đau đớn gì từ dưới đầu gối, đánh mạnh vào nó cũng không có chút cảm giác gì cả.
Rốt cuộc đôi chân của cô ta bị gì vậy?
Tại sao lại trở nên như vậy?
Chỉ là một tai nạn xe cộ nhỏ mà thôi, tại sao lại thành ra như vậy?
Ngụy Toàn cũng không biết nên nói gì mới tốt khi nhìn dáng vẻ diên cuồng của cô ta, nếu bây giờ nói cho cô ta biết sự thật thì cô ta chắc chắn sẽ không thể nào chịu được!
Cho nên vẫn là đợi Tổng giám đốc đến đây từ từ nói chuyện này cho cô ta biết đi.
“Cô Lâm, xin cô hãy bình tĩnh lại, cô vừa mới tỉnh dậy, không thích hợp quá kích động đâu, nếu không thì lát nữa sẽ ngất đi.”
Nghe thấy giọng nói của Ngụy Toàn, Lâm Tiêu như nhìn thấy hy vọng vậy, cô ta nhìn chằm chằm vào Ngụy Toàn. T𝗿𝘶yệ𝘯 cop 𝙩ừ 𝙩𝗿a𝘯g ~ T𝗿𝑼 ⅿT𝗿𝘶y𝖾𝘯.V𝘯 ~
“Trợ lý Ngụy, anh nói cho tôi biết đôi chân của tôi đã xảy ra chuyện gì vậy? Những gì tôi nghĩ chắc chắn sẽ không phải là thật đúng không? Chân của tôi sẽ không bị gì cả, chỉ là vì bị xe tông vào, khiến cho tạm thời mất đi cảm giác, đúng không?”
Ngụy Toàn lúc này cảm thấy vẻ mặt của cô ta hơi đáng sợ, bởi vì đôi mắt đó mang theo tia máu, trợn rất to, trông đúng là có chút khủng khiếp.
Ngụy Toàn lộ vẻ mặt bình tĩnh, cũng không vội vàng trả lời cô ta.
Với tâm trạng kích động hiện giờ của cô ta, quả thực không thích hợp để biết chuyện này của bản thân mình, nếu bây giờ nói cho cô ta biết, lỡ như làm ra chuyện luẩn quẩn gì đó thì tội lỗi của anh ta rất lớn.
“Ngụy Toàn, mau trả lời câu hỏi của tôi, rốt cuộc đôi chân của tôi bị sao vậy? Có phải tạm thời mất cảm giác không, hay là nói cả đời này của tôi có lẽ sẽ không thể đứng dậy được nữa?”
“Cô Tiêu, xin cô đừng suy nghĩ quá nhiều, đôi chân của cô chắc hẳn không sao cả, qua một thời gian bình phục thật tốt thì hẳn sẽ ổn thôi, nếu cô thực sự muốn biết tình trạng về đôi chân của cô thì lát nữa Tổng giám đốc đến, cô có thể tự hỏi anh ấy.”
Khi nhắc đến Nguyễn Hạo Thần thì Lâm Tiêu đột nhiên phản ứng lại, tại sao Nguyễn Hạo Thần không ở đây khi cô ta tỉnh lại, và Tô Thanh Anh nữa, cái tên thủ phạm đã tông cô ta!
Hai người họ đã đi đâu rồi?
Hoặc là đã đi làm gì đó rồi!
“Đúng rồi, Thần đi đâu rồi? Rốt cuộc anh ấy đã đi đâu rồi? Có phải ở cùng với Tô Thanh Anh không, Tô Thanh Anh chắc chắn sẽ không chút do dự quay lại với Thần khi thấy tin tức tôi và Thần hủy hôn!
Ngụy Toàn, bây giờ anh giúp tôi gọi cho anh ấy đi, bảo họ lập tức đến trước mặt tôi, tôi muốn biết Tô Thanh Anh và Thần đã đi làm những gì, tôi bị thương nặng như vậy, tại sao Thần không mãi ở bên tôi?”
Trước câu hỏi này, Ngụy Toàn càng không thể trả lời được, anh ta làm sao biết được Tổng giám đốc và cô Tô đã đi đâu, nhưng họ đã cãi nhau một trận ở hành lang bệnh viện vào ban ngày, cô Tô rời đi không bao lâu thì Tổng giám đốc đã căn dặn anh ta một số chuyện rồi cũng rời đi theo.
Vì vậy anh ta làm sao biết được hai người này đã đi đâu.
Lúc này bác sĩ đi vào, thấy phòng bệnh một mớ hỗn độn, bệnh nhân không thể nào chấp nhận tình trạng cơ thể của mình nên phòng bệnh trở thành như vậy cũng không phải chuyện gì lạ lùng.
Suy cho cùng thì đây có khả năng cả đời cũng không thể đứng dậy được nữa, cho là bất cứ ai khác thì cũng sẽ suy sụp tinh thần, cuối cùng là mất đi bình tĩnh.
Đây cũng là một hiện tượng hết sức bình thường, mỗi một bệnh nhân mất đi đôi chân, điều đầu tiên cũng là không thể chấp nhận sự thật như vậy, bởi vì tương lai còn rất dài, mọi thứ cũng là điều chưa biết, cuộc sống vốn dĩ đã rất khó khăn, nghĩ đến việc mình có lẽ sẽ phải ngồi xe lăn cả đời, đây có lẽ là một chuyện mà không ai có thể chấp nhận được.
Cô Lâm này còn trẻ như vậy, nếu nửa đời sau phải sống trên xe lăn thì tâm trạng sẽ lập tức suy sụp.
“Xin chào anh Ngụy, vì cô Lâm đã tỉnh lại, điều đó chứng tỏ rằng cơ thể không có gì nghiêm trọng cả, chúng tôi bây giờ phải như thường lệ kiểm tra cho cô ấy, để xem cơ thể có vấn đề gì khác không.”
Ngụy Toàn gật đầu, nhìn sang Lâm Tiêu: “Cô Lâm, bác sĩ phải kiểm tra cho cô, làm phiền cô hãy hợp tác.”
Lâm Tiêu nhìn bác sĩ, không nhịn được hỏi: “Bác sĩ, hai bắp chân của tôi không có cảm giác gì hết, anh có thể nói cho tôi biết đây là chuyện gì đang xảy ra không?”
Nghe vậy, bác sĩ vô thức quay lại nhìn Ngụy Toàn một cái, chẳng lẽ cô Lâm vẫn chưa biết vấn đề ở chân của mình sao? Hay là nói anh Ngụy không dám nói sự thật cho cô ta biết.
Nếu là như vậy thì anh ta cũng phải suy nghĩ rốt cuộc có nên nói ra sự thật hay không, dù sao thì không ai có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra.
Ngụy Toàn khẽ lắc đầu với bác sĩ, bởi vì cơ thể của bác sĩ đã chắn đi tầm nhìn của Lâm Tiêu nên không nhìn thấy ánh mắt qua lại của Ngụy Toàn và bác sĩ.
“Cô Lâm, vấn đề về chân của cô có chút đặc biệt, cho nên tôi tạm thời không thể nói cho cô biết được, nhưng cô cứ yên tâm, khoa học kỹ thuật hiện nay tiên tiến như thế nên việc muốn đứng dậy lần nữa cũng không phải là không thể.”
Chỉ là xét theo tình hình hiện giờ của Lâm Tiêu, tình trạng bắp chân của cô ta không lạc quan lắm, nếu muốn đứng dậy thì sẽ có một độ khó nhất định.
Nghe bác sĩ nói vậy, trái tim của Lâm Tiêu lập tức bình tĩnh hơn rất nhiều.
Chỉ cần có khả năng đứng dậy là được rồi!
“Cô Lâm, vết thương trên trán cô đã tét ra, vết thương trên cánh tay cũng bị tét ra lần nữa, lát hồi sau khi kiểm tra xong, y tá sẽ băng bó lại cho cô để tránh nhiễm trùng.”
Lâm Tiêu gật đầu, sau đó thì rất hợp tác với cuộc kiểm tra của bác sĩ.
Vào ban ngày, sau khi thuốc mê hết tác dụng thì bác sĩ đã kiểm tra tình trạng sức khỏe của Lâm Tiêu, các chức năng của cơ thể cũng đang hồi phục, vì vậy có thể chuyển vào phòng bệnh thông thường.