Mặt trời đã lên cao, ánh bình minh rọi xuống gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch không chút sức sống của cô, đến cả đôi môi cũng đã khô đến tróc da.
Ánh mắt cô trở nên trống rỗng đến đáng sợ, cô cứ thế mở to mắt nhìn vào vô định cả một đêm, tròng trắng mắt đều đã hiện lên tơ máu. Đã hai ngày hai đêm cô không chợp mắt.
Sự đau khổ trong lòng đã lấn át cả nỗi đau về thể xác.
Cô vừa muốn đứng dậy thì có một tiếng hô thất thanh truyền đến: “Cô gái à, cô không sao chứ? Sao lại ngớ ngẩn ở lại nghĩa địa cả một đêm thế này?”
Một ông lão bước đến, ông ấy là người phụ trách trông coi nghĩa địa này. Vào hôm qua trời mưa quá lớn nên ông ấy không ra ngoài xem xét một vòng.
Ông ấy không ngờ là lại có một cô gái ở lại cả đêm không rời đi chỗ nghĩa đại này.1
Tô Khiết đờ đẫn ngước mắt nhìn ông ấy, chậm rãi lắc đầu.
Chân cô đã tê rần, bây giờ không thể nào đứng lên nổi, cô cần phải thả lỏng một chút.
Cô dùng thủ ngữ nói: “Bác ơi, cháu ngồi một lúc rồi đi. Cháu nói lời từ biệt sau cùng với mẹ cháu.”
Mấy năm nay ông lão trông coi chỗ nghĩa địa này, hạng người nào mà chưa từng gặp. Bây giờ ông nhìn thấy một cô gái nhỏ trong tình huống thế này, không khỏi cảm thấy hơi đau lòng.
Cô bé này đúng là đáng thương, mẹ mất rồi, chính nó lại không thể mở miệng nói chuyện được.
“Được, bác đi lấy cho cháu một ly nước ấm, dầm mưa dễ bị cảm lạnh đấy.”
“Cảm ơn bác!”
Nhìn theo bóng lưng rời đi của ông lão, Tô Khiết hoảng hốt, xoay đầu nhìn về phía bức ảnh trên tấm bia. Trên gương mặt cô lại lần nữa là sự thê lương không lời nào tả được.
Khi ông lão quay lại, Tô Khiết đã không còn ở đó nữa.
Ông lão nhìn dấu vết còn lại trên mặt đất, bất đắc dĩ lắc đầu: “Cô bé đáng thương.”
Khi cô lần nữa đứng dưới tòa nhà Tập đoàn Nguyễn thị, toàn thân cô đã trở nên chật vật không thể chịu nổi, không hề có chút sức sống, trông hệt như một con rối, một cái xác không hồn, không có tình cảm.
Trong tay cô nắm chặt một tờ thỏa thuận, là thỏa thuận ly hôn.
Tô Khiết suy nghĩ cả một đêm, cô muốn ly hôn với Nguyễn Hạo Thần, lấy lại Tập đoàn Tô thị. Cô muốn đích thân gầy dựng lại tâm huyết của bố mẹ, không để nó lọt vào tay người khác.
Mà cô cũng không ngờ hóa ra Tô thị vẫn luôn nằm trong tay Nguyễn Hạo Thần, điều này khiến cô cảm thấy thật buồn nôn!
Cô bước vào tòa nhà trước mặt, không ít ánh mắt khác thường nhìn về phía cô, họ còn chỉ trỏ xôn xao điều gì đó. Dù sao những lời họ nói đều không phải thứ gì tốt đẹp.
“Ôi trời, đó là ai vậy? Cả người toàn bùn đất, cô ta vào cửa mà bảo vệ không biết cản lại hay sao?”
“Ai mà biết cô ta là ai chứ, bộ dáng trông như quỷ ấy. Ai không biết còn tưởng là mẹ cô ta chết rồi!”1
Lời này lọt vào tai Tô Khiết, vẻ mặt cô hơi biến đổi, nhưng cuối cùng vẫn trở về vẻ bình tĩnh như trước.
Quả nhiên, ông chủ của bọn họ là loại người gì thì cũng sẽ có đám nhân viên hệt thế. Từ hành vi tới cung cách nói chuyện đều khiến người ta phải buồn nôn như nhau!
Ngụy Toàn đến công ty khá sớm, vừa nhìn thấy Tô Khiết đứng cách đó không xa, anh ta lập tức phải trừng to hai mắt mà nhìn.
Trong đầu anh ta nảy ra một ý nghĩ to gan, chẳng lẽ cô Tô ở lại nghĩa địa chờ cả đêm không về đấy chứ?
Huống hồ hôm qua còn mưa lớn một trận như thế, chẳng lẽ cô Tô không sợ hay sao?
Anh ta vội vàng bước đến, nghiêm túc nhìn vào những người kia: “Các người không có chuyện làm hả?”
Nghe thế, không ít người đều lần lượt tản đi, nhưng bọn họ lại càng thêm hiếu kỳ cô gái đó là ai.
“Cô Tô, tôi dẫn cô đến văn phòng làm việc của Tổng giám đốc trước nhé. Phải một lúc nữa Tổng giám đốc mới đến.”
Tô Khiết gật đầu, cô cũng không muốn đứng ở nơi này để chờ Nguyễn Hạo Thần.
Sau khi vào văn phòng, Ngụy Toàn rót cho cô một ly nước rồi sau đó ra ngoài.
Anh ta còn bận rất nhiều việc, không thể nào cứ rảnh rỗi chờ ở đây.
Sau khi Ngụy Toàn rời đi, Tô Khiết mới bắt đầu quan sát căn phòng làm việc này, nhưng cô chẳng có chút tâm trạng nào để thưởng thức nó.
Ha!
Cô đã kết hôn với Nguyễn Hạo Thần lâu như thế, đây là lần đầu tiên cô bước vào phòng làm việc của anh, còn là vì mục đích này.
Cô cúi đầu lật tờ thỏa thuận ly hôn trong tay, khóe miệng kéo ra một nụ cười cứng nhắc khó coi. Trong mắt vẫn là sự trống rỗng, trống rỗng đến mức ráo hoảnh.
Nguyễn Hạo Thần đẩy cửa bước vào, anh nhìn thấy Tô Khiết có mặt trong phòng, không khỏi hơi kinh ngạc. Chẳng qua khi thấy quần áo trên người và dáng vẻ của cô, khuôn mặt điển trai của anh tràn đầy vẻ chán ghét không che giấu.
“Tô Khiết, cô trưng cái bộ dáng này đến tìm tôi là muốn rủa tôi chết à? Còn nữa, có phải mấy ngày nay cô đều ở cùng Tôn Tử Phàm không!”
Vẻ âm ngoan tàn nhẫn trên người anh đột nhiên trở nên càng rõ ràng, đôi mắt đen sâu như mực mang theo hơi thở nguy hiểm.
Anh bước đến trước mặt cô, vươn tay nắm lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên nhìn mình.
Khi vừa trông thấy dáng vẻ của cô, Nguyễn Hạo Thần còn hơi ngây người, người phụ nữ này đã trải qua những chuyện gì?
Tô Khiết nở nụ cười lạnh, hất tay anh ra, sau đó đem tờ thỏa thuận ly hôn nhét vào trong tay anh.
“Nguyễn Hạo Thần, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên ly hôn đi thì hơn.”
Nguyễn Hạo Thần nheo mắt, mở tờ thỏa thuận ra. Khi anh nhìn thấy mấy con chữ thỏa thuận ly hôn to chẳng trên giấy, cơ mặt anh hơi run rẩy.
Một giây ngay sau đó anh không chút do dự xé toang nó, dùng sức ném nó trên mặt thảm, tay phải bóp lấy cổ họng lạnh buốt của cô.
“Cô to gan thật nhỉ, muốn ly hôn với tôi để sau đó cô được âu âu yếm yếm với gã đàn ông kia à? Trong hai tuần lễ cô đi với gã, rốt cuộc đã lăn lộn với nhau bao nhiêu lần rồi!”
Bốp!
Tô Khiết không chút do dự tát thẳng vào mặt anh. Tới tận bây giờ, anh luôn nhìn cô với ánh mắt đó, dùng ánh mắt đó để áp đặt lên người cô.
Anh nói cô như vậy, vậy còn anh thì sao?
Huống hồ cô và Tử Phàm chỉ là quan hệ bạn bè bình thường. Còn anh với Lâm Tiêu kia thì trắng trợn ở bên nhau, rốt cuộc là ai có lỗi với ai đây?
Không đúng, từ trước tới nay toàn là Nguyễn Hạo Thần cảm thấy Tô Khiết cô có lỗi với anh!
“Cô dám đánh tôi? Có phải nói trúng tim đen của cô rồi không? Hả!”
Lực tay của Nguyễn Hạo Thần càng mạnh thêm, có ý định bóp cô chết tươi.
Sự hung ác nham hiểm trên mặt anh càng trở nên dày đặc: “Cô đúng là tiện nhân ai cũng có thể lấy làm chồng. Tôi cho cô biết, chúng ta không thể ly hôn, tôi phải tra tấn cô đến chết mới thôi!”
Tô Khiết liều mạng cào tay anh, trong lòng càng thêm tuyệt vọng, đôi mắt đầy tơ máu nhìn trừng trừng vào anh.
Tô Khiết cảm thấy mình không thể thở nổi nữa, đầu óc cũng đã bắt đầu trở nên nặng nề, cuối cùng hai đôi mắt cũng dần nhắm lại. Gương mặt lạnh lẽo đầy hung ác của người đàn ông trước mắt dần trở nên mơ hồ, cho đến khi chìm hẳn trong một màu đen kịt.
Hai tay cô không tiếp tục giãy dụa nữa mà bất lực rủ xuống bên người. Thấy cô có trạng thái này, trong lòng Nguyễn Hạo Thần xuất hiện sự bối rối trước giờ chưa từng có.
Anh vội vàng buông tay ra, duỗi ngón tay thử xem cô vẫn còn thở hay không.
Tô Khiết! Tô Khiết!
Vẫn còn một hơi thở yếu ớt, anh vội vàng bế cô lên xông ra ngoài.
Dáng vẻ bối rối bất an chưa từng xuất hiện trước Lâm Tiêu.
Nhận ra quần áo trên người cô vẫn còn ướt nhẹp, Nguyễn Hạo Thần thầm mắng một tiếng trong lòng, khốn kiếp!
Cuối cùng là cô ta đã phải trải qua những gì!