Tô Thanh Anh đã khóc rất lâu, đến bản thân cô cũng không biết là bao lâu, như thể muốn trút hết mọi tâm tư và uất ức trong lòng ra.
Tô Thanh Anh vẫn luôn rất kiềm chế trong lòng, vì vậy bây giờ đã hoàn toàn chạm vào điểm khóc của cô, lần này một khi đã khóc thì cô hoàn toàn không thể ngừng lại.
Sau khi cô khóc xong thì đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua.
Tô Thanh Anh hai mắt đỏ hoe, càng nhìn cô thì thấy càng giống một con thỏ đang phát cáu, chiếc mũi cũng đỏ rực, nhưng toàn bộ nước mắt và nước mũi của cô cũng dính hết vào áo khoác của anh, nếu không phải thấy cô khóc uất ức và đau khổ như thế thì Nguyễn Hạo Thần trong một khắc sẽ cho rằng cô là cố tình.
Khi dì trông nhà bước ra thì bà ta chính là nhìn thấy cảnh tượng này.
Xem ra người đàn ông này chính là người chủ hiện giờ của biệt thự này, nhưng anh và cô Tô hẳn là quen biết nhau, nếu không thì tại sao cô Tô có thể khóc lớn tiếng như vậy ở trước mặt anh.
Vừa nãy khi ở bên trong thì bà ta đã nghe thấy tiếng khóc rồi, nhưng thấy chủ nhà ở đây nên bà ta cũng không bước ra.
Dì trông nhà cảm thấy hai người này chính là một cặp, nhưng xem dáng vẻ này thì chắc hẳn đã xa nhau rất nhiều năm rồi, sau khi cô Tô ra nước ngoài thì ngài này đã mua nơi này, chắc hẳn là để tưởng nhớ cô Tô.
Không muốn người khác chạm vào nơi này, bởi vì mọi thứ ở đây cũng liên quan đến cô Tô, bên trong căn biệt thự này chắc chắn đã chứa rất nhiều kỷ niệm tốt đẹp của họ.
Nhưng dì trông nhà đã hoàn toàn phớt lờ đi những gì Tô Thanh Anh đã nói lúc đầu.
Cũng có thể nói là trí tưởng tượng bay xa.
Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, dùng bàn tay to lớn lau đi nước mắt trên mặt cô, giọng nói rất dịu dàng.
“Bây giờ đã khóc đủ rồi chưa? Nếu vẫn chưa đủ thì chúng ta vào trong xem đi, em đã tám năm không về đây rồi, hay là vào trong xem đi.”
Tô Thanh Anh gật đầu, dẫn đầu đi ở phía trước.
Khi đi vào, tất cả những nội thất trong đó đã được thay mới, nhưng thương hiệu cũng giống y hệt như những gì bố cô đã mua, thậm chí đến đồ đạc cũng giống nhau, những bức tranh vẽ trên tường cũng được bảo quản rất tốt, thời gian không để lại bất kỳ dấu vết gì trên những đồ vật này.
Cô lên lầu hai trở về căn phòng của mình, mọi thứ trong phòng cô càng là chưa từng di chuyển, giống hệt dáng vẻ khi cô rời đi vào tám năm trước.
Vì vậy sau khi cô rời đi, bố mẹ cô cũng chưa từng di chuyển bất cứ thứ gì trong đây.
Nhìn khung ảnh trên đầu giường, đó là bức ảnh chụp chung lần cuối cùng của cô và bố mẹ, hóa ra cô vẫn có thể có thứ để làm kỷ niệm chứ không phải không có gì hết.
Tâm trạng khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, mà bây giờ lại dâng lên.
Khi về lại nơi đây, dường như cô có khóc như thế nào cũng không đủ, nhìn thấy mỗi một thứ cũng không kìm được muốn rơi nước mắt, có lẽ trong căn biệt thự này toàn là điểm khóc của cô.
Nguyễn Hạo Thần đứng sau lưng cô và chưa từng rời đi nửa bước.
Lúc đó anh mua căn biệt thự này chính là để giữ gìn thật tốt, anh nghĩ Tô Khiết có thể sẽ quay lại, đây là nơi cô đã sống lâu nhất và hạnh phúc nhất, cho nên anh nghĩ rằng cho dù Tô Khiết có quay lại thì cô cũng sẽ quay lại đây.
Chỉ là không ngờ rằng rất nhiều chuyện đã cảnh mất người còn.
Nguyễn Hạo Thần cũng chưa từng nghĩ rằng sự việc sẽ xảy ra như vậy.
Mọi thứ đã trở nên khiến người ta tuyệt vọng và muốn cứu vãn đến thế.
Giọng nói của Tô Thanh Anh rất khàn: “Bây giờ anh có thể trả lời câu hỏi đó của tôi không?”
“Câu hỏi gì?”
“Nếu tôi giết chết Lâm Tiêu thì anh sẽ làm gì?”
“Giết người là vi phạm pháp luật, nhưng tôi sẽ đứng về phía em.”
Nghe vậy, Tô Thanh Anh không kìm được quay người lại nhìn anh.
Chỉ nghe thấy anh nói tiếp: “Tôi cũng có một câu hỏi rất muốn hỏi cô ấy, vì cô ấy đã không có chuyện gì hết thì tại sao phải giả làm người thực vật? Rốt cuộc trận cháy lớn của nhà họ Nguyễn là như thế nào?”
Tô Thanh Anh ngồi trên giường mình, ngón tay khẽ chạm vào khung ảnh, nhìn nụ cười hồn nhiên ngây ngô của mình trong bức ảnh, trong lòng đập mạnh.
Cô gái trong đó đã từng là bản thân cô, nhìn xem, lúc đó cô cười vui vẻ biết bao, đôi mắt lấp lánh ánh sáng hạnh phúc, như hàng ngàn ngôi sao trên trời đêm, lấp lánh động lòng người.
Tuy nhiên, hãy nhìn xem bản thân cô của lúc này, ngoài một bãi nước đọng ra thì không còn những sóng gió gì khác.
Có lẽ đây chính là sự trưởng thành, cô đã trả một cái giá khổng lồ cho sự trưởng thành!. Đam Mỹ Hay
“Nếu chúng ta lúc đó không có kết hôn với nhau thì có phải kết cục sẽ khác không? Nếu lúc đó tôi thích Tôn Tử Phàm trước, vậy hai chúng ta có phải sẽ không liên quan gì đến nhau không?”
Nguyễn Hạo Thần nheo mắt lại, anh biết hiện giờ cô đang nghĩ gì, chẳng qua chính là cô hối hận khi kết hôn với anh và đã gặp anh, bởi vì sự việc phát triển đến mức này, rất nhiều cũng là do chính anh mang đến cho cô.
Tô Thanh Anh ngẩng đầu lên nhìn anh: “Nguyễn Hạo Thần, tôi đã bắt đầu thấy hối hận khi gặp anh rồi.”
“Nhưng có những chuyện đã xảy ra rồi, em có hối hận cũng vô ích, bởi vì nó thực sự đã xảy ra giữa chúng ta, và em cũng thực sự đã cảm nhận được.”
Dứt lời, hai người không nói thêm gì nữa.
Bầu không khí đột nhiên yên lặng trong giây lát.
Cửa phòng không đóng, sau khi dì trông nhà bước đến và xác định bên trong không có bất kỳ tiếng động gì thì bà ta mới đi tới gõ cửa.
“Thưa ngài, cô Tô, có cần nấu bữa tối cho hai người không?”
Nghe thấy giọng nói của dì trông nhà, Tô Thanh Anh ngước mắt lên nhìn, vốn muốn từ chối nhưng đột nhiên nghĩ cô cũng rất lâu không về nhà ăn cơm rồi, chi bằng ở đây ăn một lần.
Sau đó cô gật đầu, xem như là đã đáp lời của dì trông nhà.
“Vậy cô Tô có kỵ với món ăn nào không?”
“Cay!”
Dì trông nhà chỉ nghe thấy một từ này của Tô Thanh Anh, sau khi sững sờ vài giây thì nhanh chóng định thần lại.
“Vậy còn ngài thì sao?”
“Tôi không thích rau thơm, về khẩu vị thì cố gắng làm nhạt chút.”
“Tôi đột nhiên cảm thấy mình có thể ăn cay, hay là dì nấu món cay chút đi, tốt nhất là loại siêu cay.”
Nguyễn Hạo Thần: …
Dì trông nhà: …
Rốt cuộc cô Tô có ăn được cay không vậy?
Đây là một câu hỏi khiến người ta phải suy ngẫm.
“Vậy cô Tô à, bây giờ đã là mùa thu rồi, hay là ăn lẩu nhé?”
Ăn lẩu?
“Dì ơi, cô ấy bị dị ứng với lẩu nên không thể ăn được lẩu, dì cố gắng làm mấy món ăn gia đình đi, không cần phải quá hoành tráng.”
Dì gật đầu, bà ta quyết định làm vài món cay và vài món nhạt.
Bằng cách này thì cả hai cũng có thể ăn được.
Sau khi dì rời đi, Tô Thanh Anh đưa mắt nhìn sang bức thư mà Nguyễn Hạo Thần vừa đặt xuống.
Những bức thư đó đã được anh gấp lại rồi cho vào phong thư, nhìn những chữ lớn ở mặt sau phong thư, đầu mũi của Tô Thanh Anh không kìm được cay cay.
Sợ nhất nhìn thấy những thứ này, tuyến lệ hoàn toàn không kiểm soát được.
Nước mắt của cô không ngừng lưng tròng trong hốc mắt, khi sắp rơi xuống thì cằm của cô đột nhiên bị nâng lên…