Mọi thứ ở đây không có gì thay đổi cả, vẫn là dáng vẻ mà cô quen thuộc, giống hệt như ký ức đã khắc sâu trong lòng cô, có thể nói là không hề thay đổi.
Kể từ khi bước vào nơi này, cô như thể đã quay về lúc ban đầu, nhưng thực tế của lúc này đã nói rõ cho cô biết mọi thứ bây giờ cũng là sự tốt đẹp do cô tưởng tượng ra, thực tế là đã xảy ra những thay đổi rung chuyển đất trời từ lâu rồi.
Dì trông nhà không khỏi hơi cảm động khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô, ở nơi thân thuộc nhất gợi nhớ ra đoạn ký ức tốt đẹp nhất trong đáy lòng, nhưng ký ức tốt đẹp này hiện đã cảnh còn người mất từ lâu rồi.
Với tình huống như vậy, chẳng qua chỉ khiến người ta thấy đau đớn nhất.
Dì trông nhà đi đến trước mặt cô, lấy một tờ khăn giấy từ trong túi áo của mình ra đưa cho cô.
Chỉ ở bên ngoài thôi mà đã khiến cô gặp phải một số thứ rồi, vậy chẳng phải cảm giác quen thuộc đó sẽ khiến cô càng đau đớn hơn sau khi bước vào sao?
“Cô Tô, cô không sao thật chứ? Cô muốn đi dạo trong khu vườn ở bên ngoài hay là định đi vào xem, có lẽ không ai chạm vào những thứ ở bên trong, nhưng cô hẳn đã rất quen thuộc rồi.”
Khi nghe thấy những lời dì trông nhà nói thì Tô Thanh Anh lập tức định thần lại, sau đó mới dần cảm thấy trên mặt mình hơi lạnh, vô thức đưa tay lên chạm vào, hóa ra cô đang rơi nước mắt.
Tô Thanh Anh ban đầu nghĩ rằng mình sẽ không dễ dàng rơi nước mắt như vậy nữa, nhưng khi cô chạm vào một vài ký ức thì nước mắt lại không kìm được rơi xuống.
Cầm lấy tờ khăn giấy từ dì trông nhà rồi nói: “Cảm ơn.”
Giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại có thể rõ ràng cảm nhận được thực ra cô vẫn đang đắm chìm trong ký ức của mình, có lẽ là do ký ức quá tốt đẹp nên cô không muốn thoát ra.
“Dì ơi, dì có thể đi làm việc của dì trước, tôi muốn đi dạo một vòng ở bên ngoài, thực ra rất nhiều thứ ở đây cũng là do tôi với bố cùng nhau bày trí, bao gồm cả xích đu đó.
Bởi vì hồi nhỏ tôi thấy đứa trẻ nhà người ta chơi xích đu rất vui vẻ nên tôi cũng muốn một cái, kết quả là hôm sau bố tôi đã cho người lắp cái ván xích đu này, nó rất thú vị và tôi cũng rất vui.”
Tô Thanh Anh vừa nói vừa đến đó, ván xích đu này đã rỉ sét rồi, và những chấm vốn màu bạc cũng nổi lên một lớp màu đỏ gạch.
Cái xích đu này chắc chắn không thể chơi được nữa, bây giờ chạm nhẹ vào nó một cái cũng phát ra tiếng cót két, nếu ngồi xuống thì có thể sẽ đứt ngay lập tức.
“Được thôi, cô tự mình xem qua ở bên ngoài trước, tôi đi vào dọn dẹp vệ sinh.”
Sau khi nói xong thì dì trông nhà lập tức đi vào trong, cô gái này trông cũng không phải người xấu gì, hơn nữa cũng có thể thấy được nơi này đã từng là nhà của cô.
Có vẻ như Tô Thanh Anh đã nhớ ra điều gì đó, đi tới dưới gốc cây lớn, dùng cái xẻng nhỏ ở bên cạnh và bắt đầu đào đất ở một chỗ, không bao lâu sau thì đào ra một chiếc hộp sắt nhỏ.
Sau khi cầm lên thì vỗ nhẹ những bùn đất trên chiếc hộp, chiếc hộp sắt nhỏ cũng đã rỉ sét rồi, không còn nhìn thấy dáng vẻ cơ bản nhất nữa.
Mở chiếc hộp sắt nhỏ ra, bên trong có mùi ẩm mốc, dù sao thì nó đã bị chôn vùi nhiều năm như vậy rồi, ít nhiều cũng sẽ có chút hơi ẩm đi vào trong đó.
Bên trong chiếc hộp nhỏ này là tất cả bí mật của cô, và bức ảnh gia đình của cô và bố mẹ, mọi thứ trông thật hạnh phúc.
Thời gian hạnh phúc nhất của cô chắc chắn là khi có bố mẹ ở đây, thực ra những bí mật nhỏ này cũng không hẳn là bí mật gì cả, chính là khi cô thỉnh thoảng mắc lỗi nhưng không dám nói cho bố mẹ biết, sau đó lén viết ra giấy, gấp nó lại và cho vào chiếc hộp sắt nhỏ, khi cô dần lớn lên thì cô mới chôn vùi hết mọi thứ này.
Nhưng Tô Thanh Anh nhìn thấy một bức thư mới nhất, nếu cô nhớ không lầm thì đây chính là tất cả cảm giác của cô khi lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần.
Thực ra ngay từ lúc bắt đầu, ngay từ lúc tim cô bắt đầu đập dữ dội khi lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần thì cô đã thích người đàn ông này rồi.
Bởi vì một sự bắt đầu như vậy nên mới có bi kịch của sau này.
Ngồi trên bãi cỏ, tựa lưng vào thân cây lớn ở phía sau.
Tô Thanh Anh ngẩng đầu lên, cái cây lớn này xanh um tươi tốt, lúc trước khi mới bắt đầu trồng thì nó vẫn là một cái cây nhỏ, sau nhiều năm trôi qua thì nó đã trở nên rậm rạp xanh tươi rồi.
Lúc trước, cô và bố mẹ đã hẹn sẵn, đợi đến khi họ tóc trắng xóa thì chúng ta sẽ cùng ngồi dưới cái cây lớn này và chụp thêm một bức ảnh gia đình.
Tuy nhiên, kế hoạch không bao giờ có thể đuổi kịp những thay đổi, cũng không thể chống lại với sự đổi thay của năm tháng.
Cúi đầu xuống mở những bức thư đó ra và bắt đầu đọc từng bức một, dáng vẻ vừa khóc vừa cười thật khó coi, nhưng cô hoàn toàn không thể kiểm soát được mình nữa.
Khi dì trông nhà chuẩn bị quét dọn thì bà ta đã gọi cho chủ của biệt thự để nói rõ tình hình ở đây.
“Chào ngài, tôi là dì trông nhà được thuê dài hạn của căn thứ sáu trong khu biệt thự Nguyệt Loan, hôm nay khi tôi đến quét dọn thì…”
Dì trông nhà đại khái kể sơ qua toàn bộ quá trình, ban đầu bà ta tưởng rằng ngài ít nói này sẽ trách mình, nhưng không ngờ rằng lại không hề trách bà ta, còn nói cô Tô ở bên ngoài có thể đi bất cứ đâu nếu muốn.
Căn biệt thự này vốn dĩ là nhà của cô, cô có quyền đi lại khắp nơi.
Tuy dì trông nhà hơi kinh ngạc nhưng cũng sẽ không hỏi gì nhiều.
Đây là chuyện của chủ nhà người ta, bà ta chỉ cần báo cáo lại những việc nên báo cáo, còn về những chuyện khác thì hoàn toàn không phải là thứ bà ta có thể hỏi đến.
Cô Tô ở ngoài kia, lúc đó trong nhà chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn gì đó, nếu không thì làm sao có thể bán đi căn biệt thự này.
Căn nhà này chứa đầy tất cả những kỷ niệm của cô, nếu không phải đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng thì làm sao cô có thể bán đi nơi có tầm quan trọng phi thường này?
Tô Thanh Anh ở bên ngoài tình cờ nhìn thấy một bức thư, bức thư này rõ ràng không phải của cô, bởi vì phong thư của cô trước đây cũng sẽ có một số nhân vật anime, nhưng bức thư này như là loại phong thư mà bạn thường viết.
Cô nhớ rất rõ ràng cô chưa từng để một bức thư như vậy vào trong chiếc hộp sắt nhỏ của mình, vậy là ai đã bỏ nó vào?
Khi cô lật ra đằng sau để coi thì nhìn thấy bốn từ thân gửi cục cưng này, khiến cho Tô Thanh Anh cả người lập tức sững sốt, nét chữ này là của bố cô, bố đã đặt bức thư này vào trong chiếc hộp sắt nhỏ của cô từ khi nào vậy?
Tay cô hơi run rẩy, không dám tin mở bức thư này ra.
Bên trong có mấy trang giấy, nhưng Tô Thanh Anh vẫn chưa xem nội dung.
Khi đến đây thì cô hoàn toàn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, nhưng cô thực sự rất muốn khống chế lại!
Cô nhìn ngày tháng ở phía trên, đây là bức thư được viết cách đây tám năm trước, cũng chính là lúc bố cô vẫn còn sống, lại còn được viết vào hai ngày trước khi bố cô qua đời…
Đây rốt cuộc là chuyện thế nào vậy?