Nhìn bóng lưng rời đi của cô, Nguyễn Hạo Thần vô cùng im lặng.
Trên người toát ra luồng hơi thở u ám, chuyện đó hoàn toàn không phát triển theo những gì anh nghĩ, thực sự khiến người ta rất đau đầu.
Giờ đây Lâm Tiêu đã xảy ra tình trạng như vậy, nếu cô ta tỉnh lại và phát hiện đôi chân của mình không thể đứng dậy được nữa thì tâm trạng chắc chắn sẽ rất hoang mang và hoảng sợ.
Sau khi rời đi thì Tô Thanh Anh không trở về căn hộ của mình, đứa con có Tôn Tử Phàm chăm sóc nên cô không cần phải lo lắng nhiều, bây giờ cô muốn trở về biệt thự nhà họ Tô của trước đây để xem qua.
Hình như cô vẫn chưa về xem qua lần nào kể từ khi cô trở về cho đến nay, chỉ có đi gặp qua bố mẹ của cô.
Lúc đó căn biệt thự của nhà họ Tô đã được bán ra, cho dù như vậy nhưng vẫn không đủ để trả nợ.
Sau đó, bố của cô qua đời và tập đoàn Tô thị đã được sang thành tên của Nguyễn Hạo Thần, nhờ anh quản lý giùm, nhưng bây giờ không thể lấy lại nữa.
Năm năm trước đã không thể lấy lại, huống chi là bây giờ.
Biệt thự nhà họ Tô bây giờ hẳn cũng đã được bán đi rồi, không thể cứ mãi giữ lại lâu như vậy được, nếu như vậy, đến lúc đó có thứ gì báo hư và xảy ra vài tai họa ngầm thì giá nhà sẽ càng thấp hơn.
Nửa tiếng sau, Tô Thanh Anh đã về đến khu biệt thự trước đó, chiếc xe dừng lại ở trước cửa biệt thự nhà họ Tô.
Nhìn cánh cổng rỉ sét, Tô Thanh Anh không khỏi nhớ lại quá khứ, đây là nơi cô đã sinh sống từ nhỏ đến lớn, cô đã ao ước rất nhiều về tương lai nhưng mọi thứ cũng không như mong muốn. Truyện Tiên Hiệp
Cho đến bây giờ thì càng là cảnh còn người mất.
Căn biệt thự ở bên cạnh đã có người vào ở, cô nhớ rất rõ lúc trước Tôn Tử Phàm sống ở đây, hai người họ thường xuyên chơi cùng nhau.
Ngay cả từ tiểu học đến cấp hai và cấp ba, thậm chí khi lên đại học thì hai người họ cũng học chung một trường.
Đây chắc chắn là một số phận đặc biệt, nhưng số phận này lại khiến họ trở thành anh trai và em gái.
Sau khi xuống xe, đi đến trước cánh cổng rỉ sét, Tô Thanh Anh không kìm lòng được đưa tay lên lau một cái, không gì ngạc nhiên khi tay đầy bụi bẩn.
Mọi thứ ở bên trong không có gì thay đổi cả, vẫn giống hệt như lúc trước khi cô sống ở đây, thậm chí đến vị trí sắp đặt đồ vật cũng không bị ai di chuyển.
Xem ra vẫn chưa có ai mua nơi này, vậy có phải cô có thể mua nó không?
Tô Thanh Anh nhích qua một chút, nhưng để ý thấy cánh cửa nhỏ ở bên cạnh rất sạch sẽ, giống như có ai đó thường xuyên đến đây vậy.
Nếu như vậy thì có phải đã có người mua rồi không?
Trong lòng nhanh chóng vụt qua một tia thất vọng.
“Này, cô là ai vậy?”
Giọng nói của một người dì vang lên, Tô Thanh Anh theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Cô nhìn thấy một người mang theo dụng cụ dọn dẹp, trông có vẻ là dì trông nhà đến đây quét dọn.
Dì bước đến trước mặt Tô Thanh Anh và cẩn thận quan sát cô.
“Cô ơi, cô là chủ của ngôi nhà này sao?”
Tô Thanh Anh lập tức cảm thấy hơi kỳ lạ, vì dì trông nhà đã đến biệt thự này quét dọn thì làm sao có thể không biết người chủ của biệt thự là ai chứ?
Cho nên điều này cũng khiến người ta thấy quá kỳ lạ rồi.
“Tôi không phải người chủ của biệt thự này, nhưng lúc trước tôi đã sống ở đây từ nhỏ đến lớn, chỉ là về sau đã ra nước ngoài vì có việc, dì tới đây quét dọn sao?”
Dì trông nhà gật đầu: “Tôi là dì trông nhà dài hạn được thuê bởi người chủ của biệt thự này, thành thật mà nói, tôi cũng không biết người chủ của biệt thự này là ai, tôi chưa từng gặp qua anh ta, tôi chỉ biết mình phải đến đây quét dọn mỗi ngày, tất cả các đồ đạc bên trong cũng không được di chuyển bừa bãi.”
Sắc mặt của Tô Thanh Anh chợt sững sờ vài giây, rốt cuộc người đã mua nơi này là ai?
Có phải là người cô quen biết không, cho nên đã mua căn biệt thự này nhưng lại không vào ở.
Nghe dì nói như vậy, người chủ hiện giờ của biệt thự chắc hẳn vẫn chưa từng xuất hiện, nếu không thì dì trông nhà cũng sẽ không nói những lời như vậy.
“Vậy dì ơi, tôi có thể vào trong xem một chút không? Tôi đã không về đây năm năm rồi, kể từ khi bố mẹ tôi qua đời thì tôi cũng chưa từng về đây.”
Dì hoài nghi quan sát Tô Thanh Anh, bà ta cẩn thận suy nghĩ một phen, vẫn là kiên quyết lắc đầu từ chối.
Bà ta chỉ là người phụ trách quét dọn làm vệ sinh, nếu cho người phụ nữ xa lạ ở trước mắt này vào trong, lỡ như mất đi thứ gì đó thì chẳng phải sẽ trách bà ta sao.
Trong một căn biệt thự như thế này, phần lớn cũng là để những đồ vật đắt tiền, một số thứ có giá trị rất cao, đoán chừng số tiền để dành cả đời của bà ta cũng không thể đền nổi.
“Tôi không thể đưa một người lạ vào trong được, chưa kể tôi cũng không biết những gì cô nói là thật hay là giả, nếu cô vào trong ăn cắp đồ thì chẳng phải muốn hại chết tôi sao?”
Khi nghe thấy những lời này, Tô Thanh Anh lập tức có hơi dở khóc dở cười.
Cô trông giống một tên trộm như vậy sao?
Cô từ trong túi xách lấy ra khoảng hai nghìn đồng rồi nhét thẳng vào tay của dì trông nhà.
“Dì à, xin dì hãy tin tưởng tôi, tôi không phải người thiếu tiền, cho nên tôi sẽ không thể nào ăn cắp đồ khi vào trong, nếu dì thực sự không yên tâm thì dì có thể luôn đi theo sau tôi.
Và tôi cũng bảo đảm với dì rằng tôi sẽ không tùy tiện chạm vào bất cứ thứ gì trong đó, càng sẽ không đi lung tung, có được không?”
Động tác nhận tiền của dì trông nhà rất nhanh, bà ta vừa đến qua loa một chút thì phát hiện có hơn hai nghìn đồng.
Một người có thể hào phóng lấy ra nhiều tiền như vậy thì làm sao có thể là một tên trộm chứ?
Thái độ của bà ta dành cho Tô Thanh Anh lập tức có một sự thay đổi về chất.
“Vậy cô ơi, cô họ gì vậy?”
“Tôi họ Tô.”
Khi nói đến họ Tô thì ánh mắt của dì trông nhà nhìn Tô Thanh Anh trở nên hơi kỳ lạ.
Trước đây bà ta từng nghe nói rằng thực ra biệt thự này là nơi sinh sống của gia đình tập đoàn họ Tô, cho nên cô này sẽ không phải là người chủ cũ chứ?
Nếu không thì tại sao lại đến đây xem chứ?
“Vậy cô chắc chắn phải hứa với tôi rằng cô không được tùy tiện động vào bất cứ thứ gì sau khi vào trong.”
“Dì à, tôi đảm bảo tôi chắc chắn sẽ không tùy tiện động vào bất cứ thứ gì trong đó.”
Dì trông nhà gật đầu.
Sau đó mở cửa ra và đưa Tô Thanh Anh đi vào.
Đi vào nhìn thấy bên trong vẫn duy trì dáng vẻ của trước đây, hốc mắt của Tô Thanh Anh lập tức đỏ lên.
Đây từng là nhà này đã xảy ra những thay đổi chưa từng có chỉ vì Nguyễn Hạo Thần…
Mọi thứ ở bên ngoài đã cảnh còn người mất từ lâu trong sự lắng đọng của thời gian, nhưng mọi thứ ở đây vẫn là dáng vẻ của ban đầu.
Video ký ức được phát ra.
… Bố ơi, cái cây lớn này phải trồng ở đây, đợi nó lớn lên thì chúng ta có thể hóng mát ở đây!
… Ấy chết chết, cục cưng của bố ơi, mau mau đặt xuống, đó là sứ trắng hoa mà bố yêu thích nhất, không thể bể được!
… Cục cưng à, con đừng nghe lời của bố con, tốn tiền mua một món đồ giả có chất lượng cao.
… Vợ à, có thể nể mặt anh một chút khi ở trước mặt cục cưng không?
Dì trông nhà đang đi thì phát hiện không có ai ở bên cạnh cả.
Nhanh chóng quay đầu lại nhìn thì thấy Tô Thanh Anh đang đứng yên tại chỗ, cười ngây ngô và chảy nước mắt…