Nhưng theo thái độ của Lâm Tiêu thì không giống có quan hệ họ hàng.
Tóm lại thì rời đi trước là đúng.
“Lâm Tiêu, trước đây tôi đã nói rồi, tôi sẽ không buông tha cho cô dễ dàng như vậy, bây giờ cô mới biết sợ à?
Huống chi tôi vẫn chưa kịp làm gì thì cô đã không ngừng nhắm vào tôi, vậy tôi phản đòn trả lễ lại cũng không có gì sai đúng không?
Thực sự tưởng rằng mình thuộc kiểu thần tiên sao? Tất cả mọi người nhất định phải thích cô và nhường nhịn cô à, cô đúng là đang nằm mơ.
Nguyễn Hạo Thần hủy hôn với cô chỉ là bước khởi đầu, phần tuyệt vời thực sự còn ở phía sau, không tin thì cô cứ chờ xem, đảm bảo sẽ nằm ngoài dự đoán của cô, và tất nhiên, cũng sẽ khiến cô cảm thấy kích thích chưa từng có.”
Nhìn thấy nụ cười của Tô Thanh Anh, Lâm Tiêu chỉ muốn xé nát nó.
“Tô Thanh Anh, tôi nói cho cô biết, cô cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu, một người phụ nữ độc ác như cô, sau khi chết đi thì sẽ xuống mười tám tầng địa ngục, nếu tôi không thể đối phó được cô thì ắt sẽ có người có thể đối phó được cô.”
Tô Thanh Anh mỉm cười lắc đầu, cô nghe lời này giống như thật vậy, chẳng lẽ cô ta không hề nghĩ lại mình khi mắng ra câu người phụ nữ độc ác sao?
Trong lòng cô ta không biết bản thân mình đã ác độc như thế nào vào năm năm trước sao?
Bản thân mình chính là như vậy mà còn đi chửi người khác.
Đây không phải là một trà xanh điển hình sao?
Không chỉ là trà xanh, mà còn là sự kết hợp giữa cơ mưu và hoa sen trắng.
Cửa thang máy mở ra, bóng dáng của Nguyễn Hạo Thần bước ra, khi nhìn thấy hai người họ đang đứng ở đây thì anh có hơi lấy làm lạ.
Cau mày lại: “Hai người làm gì ở đây vậy? Tiêu Tiêu, không phải tôi đã bảo em đi về rồi sao?”
Vừa nãy anh công bố chuyện đơn phương hủy hôn ra ngoài, Lâm Tiêu lập tức đến tìm anh tranh cãi kịch liệt, sau đó anh bảo cô ta về nhà bình tĩnh lại.
Nhưng không ngờ cô ta vẫn còn ở trong công ty.
Và nhìn tình huống này thì có lẽ cô ta đang gây khó dễ cho Tô Thanh Anh.
“Thần, anh nói cho người phụ nữ này biết anh hủy hôn chỉ là sự bồng bột nhất thời, anh không thể nào bỏ rơi em đúng không? Tất cả cũng là gạt em đúng không?”
Lâm Tiêu kích động nắm lấy cánh tay của anh, nhưng đã bị Nguyễn Hạo Thần hất ra.
Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần rơi trên người Tô Thanh Anh: “Tôi có chuyện muốn nói với em.”
Tô Thanh Anh gật đầu: “Tình cờ tôi cũng có chuyện muốn nói với anh.”
Ánh mắt của cô vô thức rơi vào tập tài liệu trên tay.
Nói chung, cho dù có như thế nào thì cô và Nguyễn Hạo Thần nhất định phải có một dấu chấm hết, không thể tiếp tục dây dưa như vậy nữa.
Lâm Tiêu biết mình đã bị phớt lờ, trong lòng càng thêm tức giận.
Nhanh chóng chặn ở trước mặt Nguyễn Hạo Thần: “Thần, anh nói thật cho em biết anh hủy hôn với em có phải là vì quay lại với người phụ nữ này hay không?
Chẳng lẽ anh đã quên lúc đó cô ta đã phản bội anh như thế nào sao? Cô ta đã có con với Tôn Tử Phàm, và lúc đó Tôn Tử Phàm cũng chính miệng thừa nhận điều đó, ngay cả những điều đã nói vào đêm đó cũng có thể là bịa đặt ra, mục đích chính là có thể có được lòng tin và sự chú ý của anh.
Thần, lần này cô ta quay lại là có mục đích, cô ta muốn làm hại tập đoàn Nguyễn thị, sao anh có thể tiếp tục giữ cô ta ở bên cạnh chứ?
Anh cũng biết rốt cuộc Tô Thanh Anh ghét anh biết nhường nào, lỡ như ngày nào đó cô ta muốn giải quyết anh trong lúc anh đang ngủ thì sao?”
Nguyễn Hạo Thần: …
Tô Thanh Anh: …
Cô thực sự rất khâm phục với trí tưởng tượng của Lâm Tiêu, cô muốn trả thù Nguyễn Hạo Thần nhưng không có nghĩa cô sẽ dùng cách trả thù đẫm máu như vậy, cô càng thích cảm giác trả thù khi đang có mọi thứ thì đột nhiên mất đi.
Giết người là vi phạm pháp luật, và với tư cách là một công dân tốt, làm sao cô có thể cố tình vi phạm chứ?
Phải nói rằng trí tưởng tượng của Lâm Tiêu đúng là rất phong phú!
Nguyễn Hạo Thần cau mày nhìn cô ta: “Tiêu Tiêu, em có thể đừng cố tình gây sự ở đây không? Bỏ những suy nghĩ nực cười như vậy của em đi, chuyện hủy hôn là ý muốn cá nhân của tôi, không liên quan gì đến Tô Thanh Anh.
Cho nên em cũng không cần phải trách cô ấy, tôi biết tất cả những gì tôi làm là rất bất công với em, nhưng nếu tôi công bằng với em thì sẽ bất công với cô ấy, năm năm trước tôi đã nợ cô ấy quá nhiều rồi, cho nên dù có thế nào thì tôi cũng sẽ không làm tổn thương cô ấy nữa.”
“Anh không thể làm tổn thương cô ta, mà muốn làm tổn thương em sao? Nguyễn Hạo Thần, tại sao anh có thể ích kỷ như vậy chứ? Rốt cuộc em có gì không tốt, tại sao anh có thể đối xử với em như vậy, em đã yêu anh mười năm rồi!”
Nghe vậy, Nguyễn Hạo Thần im lặng, anh thừa nhận rằng mình không phải là một người đàn ông tốt.
Một lúc sau, Nguyễn Hạo Thần mới lạnh lùng nói.
“Tiêu Tiêu, em về trước đi, sau khi về nhà thì nghỉ ngơi thật tốt, lát nữa tôi sẽ tìm em và giải thích chuyện này, tôi cũng mong em có thể buông bỏ.”
Lâm Tiêu lùi lại một bước, những giọt nước mắt không kìm được rơi xuống.
Nhìn anh bằng vẻ mặt đau khổ tột cùng.
“Em đính hôn với anh, đây là điều em đã mong đợi nhiều năm, kết hôn với anh là mong muốn xa hoa lớn nhất trong đời em, chúng ta sẽ bước vào cung điện hôn nhân, chúng ta đã đi được một nửa rồi, sau khi đi được nửa chặng đường thì anh đã cho em biết bao nhiêu hy vọng, bây giờ anh không chỉ muốn buông tay của em ra, mà còn muốn phá hủy hết mọi hy vọng của em.
Nguyễn Hạo Thần, anh đúng là một người đàn ông tàn nhẫn và ích kỷ, em sẽ không thể nào đồng ý chuyện hủy hôn đâu, em chắc chắn sẽ đưa ra lời tuyên bố rằng đây chỉ là giả.”
Khi nghe thấy những lời này, Ngụy Toàn không khỏi ngẩng đầu lên nhìn cô ta.
Cuối cùng anh ta bây giờ cũng nhận ra cô Lâm Tiêu đúng là một người rất ngoan cố, mọi chuyện cũng đã đến mức này rồi mà vẫn không muốn chấp nhận sự thật này.
Chưa kể bây giờ cô Tô cũng đã có con của Tổng giám đốc rồi nên Tổng giám đốc càng không thể vứt bỏ, khi cô Tô xảy ra chuyện như thế vào năm năm trước thì cuối cùng Tổng giám đốc cũng hiểu được tâm ý thực sự của mình.
Nhưng điều đó thì có ích gì chứ?
Mọi chuyện đã phát triển đến mức không thể cứu vãn được nữa, cho dù hiểu được tâm ý thực sự của mình thì có thể làm được gì?
Có một số thứ đã mất đi là đã mất đi, hoàn toàn không thể níu kéo lại được.
Bây giờ cô Tô khó khăn lắm mới trở về, có thể nói là cô Tô đã sống lại, vì vậy Tổng giám đốc làm sao có thể từ bỏ chứ?
Chỉ là năm năm trước, Tổng giám đốc đã triệt để làm tổn thương trái tim của cô Tô, và bây giờ lại triệt để làm tổn thương thêm trái tim của cô Lâm, tình cảm đúng là thứ làm tổn thương người ta nhất.
Người bỏ ra nhiều nhất chắc chắn là người đau đớn nhất.
Suy cho cùng thì cô Lâm cũng đã ở bên cạnh Tổng giám đốc lâu như vậy rồi, ngày nào cũng mong ngóng có thể kết hôn với Tổng giám đốc, thật không dễ mới đính hôn với nhau, nhưng đây mới được bao lâu đâu mà Tổng giám đốc đã đơn phương hủy hôn.
Có lẽ cô Lâm và Tổng giám đốc thực sự là tình sâu duyên mỏng!
“Tiêu Tiêu, em muốn tôi dùng phương pháp mạnh với em sao?”