Thái độ hiện giờ của Nguyễn Hạo Thần đối với cô ta đã không giống như xưa nữa, nếu Tô Thanh Anh còn nói những chuyện đó ra thì chắc chắn Nguyễn Hạo Thần sẽ ném cô ta xuống địa ngục.
Đến bây giờ Lâm Tiêu vẫn không thể hiểu được, những nỗ lực đã bỏ ra trong mười năm của cô ta cũng không bằng ba năm của Tô Khiết, dựa vào cái gì và tại sao chứ?
“Nhưng Tô Thanh Anh à, cô cũng đừng quên, lúc đó Thần đã tận mắt nhìn thấy tất cả, là cô muốn giết tôi trước, bây giờ cô đột nhiên cắn ngược lại tôi, cô nghĩ Thần sẽ tin sao?
Cô cũng đừng coi bản thân quá quan trọng, đối với Thần mà nói thì cô chỉ là một sự áy náy trong lòng anh ấy, Thần đã nổ súng với cô vào năm năm trước, cho nên anh ấy nói thích cô cũng chỉ vì áy náy thôi.”
Tô Thanh Anh cười lạnh lùng, Lâm Tiêu đây mà cũng muốn kích động cô sao?
Tuy nhiên, cô giống người dễ dàng bị kích động đến thế sao?
Lâm Tiêu mới là người dễ bị kích động hơn, cô có cách có thể khiến Lâm Tiêu trở nên càng điên cuồng hơn.
Về việc Nguyễn Hạo Thần thích cô rốt cuộc là vì lý do gì thì trong lòng cô biết rất rõ.
Quả thực một mặt là vì áy náy, nhưng về nhiều mặt thì đó là vì anh thực sự yêu Tô Khiết.
Nhưng bây giờ mới yêu thì có vẻ đã muộn rồi.
“Cho dù anh ta thích tôi chỉ là vì áy náy, nhưng anh ta đã thẳng thừng hủy hôn với cô, thực sự chỉ là cảm thấy có lỗi với tôi sao? Nếu thực sự chỉ cảm thấy có lỗi với tôi thì cũng không cần phải hủy hôn với cô, đúng không?
Rốt cuộc Nguyễn Hạo Thần có tình cảm như thế nào với tôi, tôi nghĩ cô là người hiểu rõ nhất, Lâm Tiêu, cô cần gì phải ở đây lừa mình dối người chứ?”
“Tôi không có lừa mình dối người!” Lâm Tiêu lập tức phản bác.
“Chẳng lẽ cô không biết và không hiểu Thần yêu tôi nhiều đến mức nào sao?”
Tô Thanh Anh hoàn toàn không biết lời nói này của Lâm Tiêu là có ý gì, đến bây giờ mà vẫn còn muốn chia rẽ mối quan hệ giữa cô với Nguyễn Hạo Thần sao?
Cô và Nguyễn Hạo Thần giờ đây vẫn là kẻ thù với nhau, cho nên không cần biết Lâm Tiêu có nói như thế nào thì cũng là những lời vô nghĩa.
“Thành thật mà nói, tôi không biết và cũng không muốn đi hiểu, tôi rất rõ trước đây Nguyễn Hạo Thần yêu cô nhiều đến mức nào, nhưng tôi cũng biết rất rõ bây giờ anh ta thích tôi đến nhường nào.”
Tô Thanh Anh từ đầu đến cuối cũng rất điềm tĩnh, nhưng Lâm Tiêu thì nhảy cẫng lên giống như một tên hề vậy.
Nhân viên đến vây xem càng lúc càng đông, và cũng rất tò mò về câu chuyện của Tô Thanh Anh, bởi vì từ những lời Tiêu Lâm nói có thể nghe ra họ đã quen biết nhau từ lâu rồi, về việc tại sao lại ra nông nỗi này thì mọi người không biết, nhưng câu chuyện trong đây chắc chắn rất thú vị.
Trong lúc cãi nhau không ngừng xuất hiện tên của Tổng giám đốc, họ nghi ngờ rằng đây là một câu chuyện tình tay ba, hơn nữa trước đây cũng chưa từng nghe nói đến người tên Tô Thanh Anh này, họ cũng biết người vợ trước của Tổng giám đốc tên là Tô Khiết, trước đây là con gái của tập đoàn Tô thị, cũng là con gái duy nhất của nhà họ Tô.
Nghe nói Tô Khiết đã chết trong một tai nạn vào năm năm trước, nhưng Tổng giám đốc mãi không thừa nhận sự thật này, cho nên không hề đi hủy bỏ hộ khẩu hoặc là đơn phương làm giấy ly hôn hay gì cả.
Lúc đó họ quả thực là mối tình tay ba, cho dù Lâm Tiêu là tình đầu của Tổng giám đốc, nhưng Tổng giám đốc đã kết hôn rồi thì không nên đi làm phiền anh ấy mới đúng, nhưng đôi khi nghe những nhân viên cũ nói rằng trong khoảng thời gian Tổng giám đốc kết hôn thì cô ta vẫn luôn ở bên cạnh Tổng giám đốc.
Nói dễ nghe hơn thì là tình đầu, nhưng thực chất chỉ là kẻ thứ ba mà thôi.
Lâm Tiêu chưa bao giờ nhận rõ vị trí của mình, cứ luôn cho rằng là Tô Khiết đã xen vào mối quan hệ của cô ta với Nguyễn Hạo Thần.
Lâm Tiêu nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, cô ta chắc chắn sẽ không chấp nhận sự thật như vậy.
Tô Thanh Anh tiến lên một bước và đến gần Lâm Tiêu.
Đôi môi đỏ mọng nhếch lên một nụ cười xấu xa quyến rũ.
“Lâm Tiêu, chắc hẳn cô không xa lạ với cái tên Tiêu Bảo Văn này đúng không?”
Ngay khi nghe thấy cái tên này thì sắc mặt của Lâm Tiêu lập tức trắng bệch, con ngươi co chặt lại, tại sao Tô Thanh Anh biết Tiêu Bảo Văn?
Sao cô ả có thể biết Tiêu Bảo Văn chứ?
Ánh mắt hoảng hốt né tránh một lát: “Tôi không biết người cô đang nói là ai, chắc không phải cô muốn giở trò gì đó rồi gán lên người tôi chứ.”
Tô Thanh Anh duỗi hai tay ra, vẻ mặt trông rất vô tội.
Khiến cho Lâm Tiêu nóng lòng muốn giáng thẳng một bạt tai qua đó, Tô Thanh Anh rõ ràng đã điều tra cô ta, nếu không thì làm sao có thể biết được người đàn ông Tiêu Bảo Văn này?
Mong rằng Tô Thanh Anh vẫn chưa điều tra ra chuyện gì, nếu không thì lại có thêm một sơ hở ghi lại thông tin để đe dọa cô ta.
Người phụ nữ Tô Thanh Anh này đúng là đáng chết!
“Không phải tôi muốn làm gì rồi gán lên người cô, tôi chỉ thích phơi bày một số sự thật mà thôi, chẳng hạn như hai người đã cắm sừng Nguyễn Hạo Thần như thế nào khi ở bên nhau? Và làm thế nào không ngừng trồng cỏ ở trên đầu anh ta, nếu tôi nhớ không nhầm thì hai người đã trồng cỏ trên đầu Nguyễn Hạo Thần từ năm năm trước rồi đúng không.
Năm năm trời, hình như không chỉ năm năm đúng không, ít nhất cũng sáu bảy năm, ngay khi nghĩ đến trên đầu Nguyễn Hạo Thần một mảng xanh biếc thì tôi cảm thấy rất vui vẻ và mừng rỡ.
Nhưng cùng lúc đó, tôi cũng mặc niệm vài giây cho cô, nếu Nguyễn Hạo Thần biết được những chuyện này thì e rằng anh ta sẽ không buông tha cho cô dễ dàng như vậy, có phải cảm thấy rất đáng sợ không?”
Có thể nói Tô Thanh Anh rất yêu thích vẻ mặt hiện giờ của Lâm Tiêu, vô cùng thú vị như bảng pha màu vậy, nhưng pha qua pha lại thì chỉ còn lại một màu trắng.
“Tô Thanh Anh, cô lại điều tra tôi ư?”
“Cô cũng đã cho người bịa ra một scandal như vậy về tôi, còn gây ra thiệt hại khổng lồ cho tập đoàn DN của tôi, vì vậy tôi điều tra cô có gì sai sao?
Chỉ cho phép cô không ngừng đối phó tôi mà không cho phép tôi đánh trả đúng không? Lâm Tiêu, cô nghĩ cô là ai? Là Võ Tắc Thiên hay gì? Chỉ cho phép cô đối phó mà không cho phép người ta đánh trả, điều này cũng hơi nực cười rồi đấy.”
Lâm Tiêu trừng mắt nhìn Tô Thanh Anh, nhất thời không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào.
Hai tay ở bên người siết chặt lại, nóng lòng muốn lập tức giết chết Tô Thanh Anh ngay tại chỗ.
“Tô Thanh Anh, cô đừng có quá đáng!”
“Rốt cuộc là tôi quá đáng hay cô quá đáng!”
Khí thế của Tô Thanh Anh không hề suy giảm, thay vào đó còn lấn át cả Lâm Tiêu.
Nhìn xung quanh một vòng, Tô Thanh Anh cũng lùi lại vài bước.
Nhìn những nhân viên đang vây xem đó, không khỏi phì cười một tiếng: “Tập đoàn Nguyễn thị thuê các người về đây chỉ là để cho các ngươi xem phim à?”
Nghe thấy lời nói này của Tô Thanh Anh, mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng giải tán.
Họ cũng không biết tại sao, chỉ cảm thấy trong lời nói của Tô Thanh Anh mang theo một sự lạnh lùng và nghiêm túc, khiến cho người ta vô thức nghe theo lệnh của cô.
Hơn nữa, mối quan hệ giữa Tô Thanh Anh với Tổng giám đốc của họ không hề đơn giản, người vợ trước đây của Tổng giám đốc họ Tô, bây giờ người này cũng họ Tô, chắc sẽ không có quan hệ họ hàng gì chứ nhỉ?