“Cô Tô, tôi đã nói có những lời không thể nói bừa được, nhưng cơm thì cô có thể ăn bừa tùy thích, đừng chụp những chuyện không có thật lên người tôi.”
Tô Thanh Anh chỉ cảm thấy lời nói của anh ta thật nực cười.
Bản thân anh ta cũng biết rằng có những bữa cơm có thể ăn bừa nhưng lời thì không thể nói bừa, nhưng khi anh ta làm ra những scandal về cô với Tần Lâm thì tại sao không nghĩ đến những lời này vậy?
Những chuyện này không phải cũng là thứ không có thật sao?
“Vậy tại sao khi anh và Tiêu Lâm gán những tội danh đó lên người tôi thì lại không nghĩ đến những lời này vậy? Những chuyện đó không phải cũng là thứ không có thật sao? Tôi và ảnh đế Tần Lâm hoàn toàn là trong sạch, chỉ có mối quan hệ hợp tác với nhau, mà hai người lại tung tin đồn nhảm về những chuyện chưa từng xảy ra.
Chẳng lẽ đây không phải là thứ không có thật sao? Vậy tại sao anh không nói có những cơm có thể ăn bừa nhưng lời thì không thể nói bừa? Các người cũng có thể ăn bừa nói bừa thì tại sao tôi không thể bịa đặt ra vài chuyện không có thật chứ?
Anh phải biết và hiểu rõ rằng khi đã ra ngoài lăn lộn thì sớm muộn gì cũng phải trả lại, tôi không tin anh không hiểu câu nói này.”
Tiêu Bảo Văn nhìn chằm chằm vào Tô Thanh Anh, sau đó nghiến chặt răng.
Xem ra người phụ nữ này biết tất cả mọi chuyện, và biết cả mối quan hệ giữa anh ta với Lâm Tiêu, nếu Nguyễn Hạo Thần biết được chuyện này thì hai người họ chắc chắn sẽ chết đến mức không thể chết được nữa.
Hơn nữa, dường như Tô Thanh Anh là cố tình muốn điều tra họ, cố tình điều tra mối quan hệ giữa anh ta với Lâm Tiêu.
“Tôi đã điều tra thân phận của anh, chỉ là quản lý của vài quán bar mà thôi, hơn nữa, anh có thể leo lên đến vị trí này cũng là nhờ vào công lao của Lâm Tiêu, nếu không phải cô ta thì anh cũng không thể leo lên vị trí này và làm vững vàng như thế.
Nếu số liệu điều tra của tôi không có sai sót thì anh và Lâm Tiêu đã quen biết nhau từ rất nhiều năm trước, nếu tính theo thời gian thì anh đã cắm sừng Nguyễn Hạo Thần rất nhiều năm rồi.
Nếu Nguyễn Hạo Thần biết chuyện này thì không biết anh ta sẽ có cảm giác gì nhỉ? Tôi nghĩ rằng chắc chắn anh ta sẽ nổi cơn tam bành và cái kết của các người sẽ không khá hơn là bao.
Lâm Tiêu cũng đã nói với anh về thân phận của Nguyễn Hạo Thần, những người lăn lộn trong xã hội đen cũng là giết người không chớp mắt, cộng thêm việc Nguyễn Hạo Thần ghét nhất là những người phản bội, dường như bây giờ tôi cũng đã tưởng tượng được cái kết bi thảm của hai người rồi.”
Lý Lâm không khỏi nhướng mày, ánh mắt lờ mờ rơi vào người Tô Thanh Anh, tư thế này của Phó tổng giám đốc Tô như thể đang dọa dẫm Tiêu Bảo Văn vậy.
Và anh ta cũng cảm thấy Tiêu Bảo Văn và Lâm Tiêu chắc chắn đã cắm sừng Nguyễn Hạo Thần.
Anh ta cũng thực sự rất khâm phục lòng dũng cảm của Lâm Tiêu, chẳng lẽ cô ta không biết sợ sao?
Nếu Nguyễn Hạo Thần biết được thì sự việc sẽ không đơn giản như vậy.
“Cô Tô, có những lời vẫn mong cô đừng nói bừa, nếu không thì đừng trách chúng tôi vô lễ.”
“Đừng nói anh vô lễ, tôi đã vô lễ với anh trước rồi, các người dám hãm hại tôi như vậy, nghĩ rằng tôi sẽ buông tha cho các người dễ dàng như thế sao? Đúng là nằm mơ!”
“Anh Tiêu, nếu tôi nhớ không lầm thì chắc hẳn anh có khá nhiều tiền án phạm tội đúng không? Dù sao thì làm trong những nơi như vậy cũng khó tránh sẽ có một số người không nghe lời và gây chuyện.
Tất cả cũng là do anh ra tay giải quyết, đúng không? Điều quan trọng nhất là anh có biết buôn bán ma túy là tội gì không? Nếu trên năm trăm gram thì đó là tội chết.”
Khi nghe lời nói này của Lý Lâm thì sắc mặt của Tiêu Bảo Văn đột nhiên thay đổi rõ rệt, anh ta chưa từng làm qua chuyện như vậy.
Vì vậy họ định…
Thân phận của đám người Tô Thanh Anh không đơn giản, nếu họ muốn làm chuyện gì đó thì anh ta hoàn toàn không thể ngăn cản được.
“Rốt cuộc các người muốn thế nào? Có một số chuyện là tôi sẽ không thể thừa nhận, và các người cũng muốn hãm hại tôi.”
Tô Thanh Anh nhún vai, rất có khí thế đi đến trước mặt Tiêu Bảo Văn.
“Chúng tôi không muốn làm gì cả, chẳng qua là đến đây để xem người đàn ông mà Lâm Tiêu nhìn trúng trông như thế nào? Tôi còn tưởng cô ta yêu Nguyễn Hạo Thần nhiều như thế nào, nhưng kết quả cũng chỉ là như vậy.
Các người cứ đợi đi, tóm lại tôi sẽ không buông tha cho anh dễ dàng như thế đâu, và anh có thể phải cẩn thận hơn trong khoảng thời gian gần đây, nếu không thì anh có thể sẽ bị giết mà không biết nên đối phó như thế nào.”
Sắc mặt của Tiêu Bảo Văn trở nên tái mét, Tô Thanh Anh đây là đang đe dọa trắng trợn.
Khi nhìn thấy phản ứng của anh ta thì nụ cười của Tô Thanh Anh dần mở rộng, sau đó cùng Lý Lâm rời đi.
Sau khi đi ra ngoài, Lý Lâm trực tiếp gỡ máy quay phim mini trên vai mình xuống.
“Phó tổng giám đốc Tô, toàn bộ ngoại hình của anh ta chắc hẳn cũng đã được quay lại, nhưng tôi rất tò mò Phó tổng giám đốc Tô muốn làm gì tiếp theo?”
Tô Thanh Anh cầm lấy máy quay phim mini, chậm rãi nói: “Họ bịa ra scandal của tôi như thế nào thì tôi chắc chắn sẽ đáp trả lại, nếu không thì trông tôi không thành thật lắm, phải không?
Tục ngữ nói rất đúng, có qua thì có lại, tặng quà thì nhất định phải đáp lễ, Lâm Tiêu và người tình này của cô ta đã tặng tôi một món quà lớn như vậy, tôi đương nhiên cũng phải đáp lễ rồi, nếu không thì làm sao xứng đáng với những thiệt hại của tập đoàn DN?”
Lý Lâm cười, Phó tổng giám đốc Tô của họ đúng là vẫn hai mặt như xưa.
Với lại đám người bọn họ cũng quá to gan rồi, lại dám viết như vậy, Phó tổng giám đốc Tô của họ khi trả thù thì đúng là không phải một con người.
Về việc tại sao lại có ấn tượng như vậy ư?
So với chuyện lần trước ở nước Mỹ, trước đây bên đối tác có một cuộc thỏa thuận phải bàn bạc, hợp đồng cũng đã làm ra, nhưng đối phương lại hủy bỏ hợp đồng, không định hợp tác với tập đoàn DN của họ mà ký kết với một công ty khác.
Tình cờ thay công ty này chính là kẻ thù không đội trời chung của họ, sau đó nội dung tuyệt vời diễn ra.
Phó tổng giám đốc Tô lại cướp hết tất cả công việc làm ăn của công ty thù địch, mỗi khi có đơn hàng xuất hiện thì sẽ cướp đi đơn hàng đó, hoàn toàn không cho công ty thù địch cơ hội để thở.
Tóm lại là có đủ loại phương pháp khác nhau, chính là không cho công ty thù địch nhận được công việc làm ăn, cho dù thế giới bên ngoài có nói, có nhìn nhận và bàn tán như thế nào thì Phó tổng giám đốc Tô cũng thẳng thừng mặc kệ.
Có lẽ chính là thái độ đó, các người muốn nói cứ nói, tôi làm chuyện của tôi, nói chung không liên quan gì đến các người, các người cướp đi một đơn làm ăn của tôi thì tôi sẽ cướp hết tất cả các đơn làm ăn của các người!
Ai sợ ai!
Cuối cùng Phó tổng giám đốc Tô ép đến công ty thù địch phải tự mình đến cửa xin lỗi, lúc đó chuyện này đã trở thành đề tài bàn tán sau bữa ăn của tất cả mọi người trong tập đoàn DN, lúc đó có thể nói là như dầu sôi lửa bỏng vậy.
Hơn nữa còn tìm cách trừng trị bên đối tác, kế hoạch của họ là một kế hoạch lớn mà tất cả các nhân viên đã phải làm việc suốt mấy đêm liền mới có, kết quả bạn nói không hợp tác là không hợp tác sao?
Cuối cùng thì toàn bộ các kẻ thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu của bên đối tác đã bị Phó tổng giám đốc Tô của họ moi ra hết, nghe nói đêm đó đưa tin có một vụ án đẫm máu đã xảy ra trong nhà của bên đối tác.
Đối tác đó bị phạt quỳ lên trái sầu riêng đến trời sáng, sau đó được xe cấp cứu chở đi.
Lý Lâm bỗng dưng rùng mình khi nhớ lại chuyện đó.