Bóng dáng của Tô Thanh Anh và Lý Lâm xuất hiện ở trước cửa một quán bar, hai người ngẩng đầu lên nhìn tên của quán bar, quán bar Nhiệt Lực.
Nghe Lý Lâm nói, người đàn ông đó của Lâm Tiêu ở quán bar này và hình như có chức vụ là quản lý.
Quay lại nhìn Lý Lâm một cái: “Khẳng định người đàn ông đó đang ở đây sao?”
“Khẳng định và chắc chắn.”
Trong quá trình điều tra, Lý Lâm phát hiện người đàn ông này của Lâm Tiêu dường như thường hay trà trộn vào các quán bar khác nhau, tất cả những người quen biết cũng là một số người chẳng ra gì cả, không có nhân vật nổi tiếng gì hết.
Hơn nữa, chức vụ quản lý của anh ta cũng không chỉ ở quán bar này, mà có ở mấy quán khác nữa, thu nhập cũng ở mức trung bình.
Không cao lắm nhưng cũng không quá thấp.
Thu nhập hàng năm cũng được một triệu.
Tô Thanh Anh và Lý Lâm bước vào, bởi vì hiện đang là ban ngày nên không có nhiều người trong quán bar, và âm nhạc cũng không phải loại DJ nhạc kim loại nặng, mà đang phát một số bản nhạc piano rất tao nhã.
Tô Thanh Anh quan sát nơi này và phát hiện nơi này khá rộng, hơn nữa có hai tầng, không gian hẳn cũng rất rộng rãi.
Trên quầy bar cũng chỉ có vài ba người, có lẽ là thuộc kiểu thất tình, nếu không thì làm sao có thể đến quán bar uống rượu giải sầu ngay giữa ban ngày chứ?
Một bộ trưởng nhìn thấy hai người thì nhanh chóng đến đón tiếp.
“Hoan nghênh đến quán bar Nhiệt Lực, không biết hai người đến có chuyện gì nhỉ? Ban ngày là một quán bar nhạc nhẹ, còn ban đêm thì sẽ náo nhiệt hơn.
Nếu hai người cần giải tỏa cảm xúc hay tìm kiếm sự kích thích thì hãy quay lại Nhiệt Lực của chúng tôi vào tối nay, như vậy có thể khiến hai người cảm nhận được sự mãnh liệt chưa từng có.”
“Không cần đâu, tôi đến tìm Tiêu Bảo Văn – quản lý của các người.”
Tô Thanh Anh nhìn anh ta và nói.
“Xin lỗi, quản lý của chúng tôi đã tan ca rồi. Nếu hai người muốn tìm anh ấy, quản lý của chúng tôi đến bảy giờ tối mới đi làm.”
Nghe vậy, cả hai đưa mắt nhìn nhau.
Tưởng họ thực sự dễ lừa gạt như thế sao?
Quản lý của quán bar đúng là đến tối mới đi làm, nhưng không có nghĩa anh ta luôn đi làm.
Nói không chừng ra ngoài chơi hoặc là đi bung xõa rồi, hoặc về nhà ngủ một giấc.
Dù sao chỉ cẩn quán bar không có yêu cầu bất kỳ chuyện gì thì anh ta cũng rất nhàn rỗi, thỉnh thoảng an ủi tâm hồn của nhân viên.
Huống chi hiện đang là hai giờ chiều, quản lý quán bar cũng sẽ đến kiểm tra một lượt, kiểm tra kỹ vệ sinh của quán bar hoặc những chuyện khác, vì vậy không thể không đi làm được.
“Quản lý Tiêu của các người đúng là rất kênh kiệu đấy, cũng đã hai giờ sắp hai giờ rưỡi rồi mà còn không đi làm, thực sự tưởng rằng mình là chủ sao?”
Ngay khi Tô Thanh Anh vừa dứt lời thì có tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ phía sau.
Sau đó vang lên tiếng cười đùa: “Không biết là ai muốn tìm tôi nhỉ? Tôi là một quản lý tốt đấy, ngày nào cũng sẽ đến làm việc, không biết hai người tìm tôi có chuyện gì? Muốn xin việc hay là những chuyện hợp tác khác?”
Trên mặt của Tiêu Bảo Văn nở ra một nụ cười yêu nghiệt, đường nét trên khuôn mặt này có thể nói là rất thanh tú, chắc chắn không thể so với đám người Tôn Tử Phàm.
Anh ta mặc một bộ đồ vest có họa tiết, cả người anh ta vốn dĩ rất gầy, khi mặc một bộ đồ vest có họa tiết như vậy, khiến người ta cảm thấy rất giống Tony trong tiệm làm tóc.
Nhưng hơi thở trên người anh ta yêu nghiệt hơn, không có cảm giác rất đàn bà, cùng lắm là xấu xa.
Đôi môi đỏ mọng của Tô Thanh Anh cũng nhếch lên một nụ cười, một nụ cười không thể rõ ràng hơn.
“Anh chính là quản lý Tiêu Bảo Văn của Nhiệt Lực?”
“Đúng vậy, tôi chính là Tiêu Bảo Văn – quản lý ở đây, không biết cô tìm tôi có chuyện quan trọng gì nhỉ? Dáng vẻ này không giống đến xin việc.”
Tiêu Bảo Văn cảm thấy khuôn mặt của Tô Thanh Anh rất quen mắt, như thể đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.
“Quý cô, tôi nghĩ có phải chúng ta đã gặp qua ở đâu rồi phải không?”
Cũng có thể là người anh ta đã từng chọn khi đến câu lạc bộ giải trí nào đó.
Nếu Tô Thanh Anh biết những gì Tiêu Bảo Văn nghĩ trong lòng thì cô sẽ giáng một bạt tai xuống mặt anh ta không chút do dự.
Cô chưa bao giờ đến câu lạc bộ giải trí nào cả, cho dù đã gặp qua thì có lẽ đã thấy trên tin tức.
Dù sao thì những tin tức về cô vào thời gian trước hot như vậy.
Có thể nói là cô bùng nổ!
“Tôi có thể rất chắc chắn rằng chúng ta chưa từng gặp nhau, tôi đến tìm anh đương nhiên là có việc, tôi nghe nói mối quan hệ giữa anh và Lâm Tiêu không phải tầm thường, vậy anh có biết Lâm Tiêu là vợ chưa cưới của Nguyễn Hạo Thần không?”
Khi nghe thấy lời cô nói thì nụ cười trên mặt Tiêu Bảo Văn dần biến mất, ánh mắt như ma quỷ của anh ta nhìn chằm chằm vào Tô Thanh Anh, anh ta đột nhiên nhớ ra.
Người phụ nữ này không phải là người Lâm Tiêu muốn đối phó sao? Lâm Tiêu nói người phụ nữ này đã cướp đi người đàn ông của cô ta, cũng tức là Nguyễn Hạo Thần!
Tại sao người phụ nữ này lại biết được thân phận của anh ta?
Mà còn có thể tìm đến tận cửa như vậy.
Nếu đã như vậy thì có phải người phụ nữ này biết được mối quan hệ của anh ta với Lâm Tiêu không?
Nhưng dù có như thế nào thì anh ta cũng không thể dễ dàng thừa nhận thân phận của mình, nếu không thì điều này sẽ rất bất lợi cho Tiêu Tiêu.
Nụ cười một lần nữa trở lại trên khuôn mặt anh ta: “Cô đang nói gì vậy? Tại sao tôi nghe không hiểu gì cả? Hơn nữa Lâm Tiêu là ai, tôi không quen biết người số một như thế.”
Tô Thanh Anh đã đoán được sự phủ nhận của anh ta từ lâu rồi, có thể nhận ra khi anh ta do dự vừa nãy, chắc chắn đang suy nghĩ điều gì đó nên anh ta không thể thừa nhận mối quan hệ của mình với Lâm Tiêu.
Bây giờ Lâm Tiêu vẫn là vợ chưa cưới của Nguyễn Hạo Thần, nếu anh ta thừa nhận thì điều đó không phải đã chứng minh rằng giữa anh ta với Lâm Tiêu có mối quan hệ hơi đặc biệt sao.
“Anh không nghĩ đã quá muộn khi bây giờ mới phủ nhận sao? Từ sự thay đổi biểu cảm của anh vừa nãy thì tôi đã có thể nhận ra, khi anh nghe thấy cái tên Lâm Tiêu này thì anh đã có một sự do dự rất rõ ràng, anh đang nghĩ rốt cuộc tôi là ai? Tại sao lại biết mối quan hệ giữa anh và Lâm Tiêu?”
“Cô à, có thể ăn bừa nhưng không thể nói bừa được, tôi đã nói tôi không quen thuộc với Lâm Tiêu mà cô nói.”
“Không quen thuộc không có nghĩa hai người không quen biết nhau, nếu sau khi quen thuộc rồi thì không biết hai người đang làm điều gì đấy?”
Khóe miệng của Tiêu Bảo Văn khẽ co giật, đúng là biết bắt chữ mà.
“Xin hỏi cô họ gì vậy?”
“Anh không cảm thấy rất cũ rích khi còn dùng cách như vậy sao? Đã đến lúc này rồi còn muốn giả vờ không quen biết tôi, những tin tức về tôi ở trên mạng là anh giúp Lâm Tiêu làm ra sao?
Hai người đúng là rất to gan đấy, không chỉ kéo ba phía chúng tôi xuống nước, mà còn đủ các loại vu cáo hãm hại và lời đồn độc ác, nhưng anh nghĩ rằng sự việc sẽ kết thúc dễ dàng như vậy sao?
Nghĩ rằng đổ hết mọi tội lỗi lên đám blogger và thủy quân đó thì mọi thứ có thể ổn thỏa sao? Vì chúng tôi có thể điều tra ra anh thì đương nhiên cũng sẽ có cách tìm ra những bằng chứng khác.
Nhưng tôi càng muốn biết anh phải can đảm biết bao mới dám cắm sừng lên đầu Nguyễn Hạo Thần?”