“Chúng ta không còn là những đứa trẻ lên ba gì nữa, hà cớ gì còn phải chơi những trò trẻ con như vậy chứ?”
“Đó là một chuyện ngoài ý muốn.” Nguyễn Hạo Thần yếu ớt giải thích.
Trước đó, anh cũng tưởng rằng Tô Khiết đã chết và không thể tìm lại được thi thể nữa.
Hơn nữa, Lâm Tiêu cũng đã đợi anh nhiều năm như thế, cuối cùng còn vì anh mà không thể sinh con được nữa, một người phụ nữ không thể sinh con thực sự là điều rất đau khổ.
Vì vậy khi đó anh nghĩ rằng dù gì cũng đã nhiều năm như vậy rồi, đã đến lúc anh phải cho cô ta một câu trả lời.
Chưa từng nghĩ rằng cô đã trở lại!
Một lần nữa thắp lên hy vọng cho trái tim đã chết của anh.
“Tôi không quan tâm đó có phải chuyện ngoài ý muốn hay không, cũng không cần biết giữa hai người rốt cuộc có một câu chuyện như thế nào, tôi chỉ tin vào những gì tôi thấy trước mắt.
Và chắc hẳn anh cũng rất rõ và biết rằng rốt cuộc là ai đã làm chuyện này đúng không? Nhưng với tính cách trước đây của anh, anh vẫn định tiếp tục bao che cho Lâm Tiêu.
Xét từ những chuyện này, giữa chúng ta đúng là đã không cần qua lại nhiều như vậy nữa, dù sao đó là lợi ích của tập đoàn công ty các người, có thể làm hại tùy thích, dù gì các người cũng có nhiều tiền.
Nhưng tôi với tư cách là Phó tổng giám đốc của tập đoàn DN, điều này là tuyệt đối không cho phép, miễn là kẻ nào làm hại đến lợi ích của công ty tôi thì người đó chính là kẻ thù của tôi!
Vả lại, tôi và Lâm Tiêu luôn là kẻ thù của nhau, chỉ cần chúng tôi sinh sống cùng một chỗ thì đừng mong rằng chúng tôi có thể chung sống hòa bình, anh cũng đừng mong chúng ta có thể chung sống hòa bình.
Nguyễn Hạo Thần, anh không có trải qua những gì tôi đã trải qua thì đừng dễ dàng nhúng tay vào chuyện của tôi, có một số chuyện liên quan đến anh, nhưng có nhiều chuyện không liên quan đến anh.
Làm phiền anh đặt đúng lại thân phận của mình, đồng thời cũng xin anh hãy nhớ rằng anh và Lâm Tiêu là mối quan hệ của vợ chồng chưa cưới, chỉ cần hai người còn tồn tại mối quan hệ như vậy thì anh đừng lại gần tôi nữa, anh biết tôi ghét nhất kẻ thứ ba mà.”
Bởi vì Lâm Tiêu chính là kẻ thứ ba đó!
Cho dù cô ta và Nguyễn Hạo Thần là tình đầu thì có thể như thế nào? Một khi đã chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác thì không thể nào thoát khỏi sự thật bạn là kẻ thứ ba.
Sau khi Tô Thanh Anh nói xong thì cô lập tức cúp máy không chút do dự.
Cô ngẩng đầu lên lặng lẽ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt của cô rất khác với vẻ mặt vừa nãy.
Đôi môi đỏ mọng gợi cảm của cô nhếch lên, trong đáy mắt càng là một ý cười xấu xa quyến rũ.
Cô luôn biết rằng Lâm Tiêu vô cùng quan tâm đến thân phận gọi là vợ chưa cưới của Nguyễn Hạo Thần, nếu đã như vậy thì cô không ngại phá hủy nó trước.
Những thứ Lâm Tiêu càng quan tâm thì cô càng muốn phá hủy nó!
Suy cho cùng thì Lâm Tiêu trước đây cũng đã làm như vậy với cô, không phải sao?
Khi cô còn là Tô Khiết, Lâm Tiêu nghĩ ra mọi phương thức để hãm hại cô, cướp đi hết mọi thứ mà cô quan tâm, cho nên cô đây là lấy gậy ông đập lưng ông.
Có gì là không được chứ?
Mặc dù điều này sẽ làm tổn thương Nguyễn Hạo Thần rất nhiều, nhưng thế thì đã sao?
Mục đích quay về của cô không phải là để trả thù sao?
Lúc trước Nguyễn Hạo Thần cũng làm tổn thương cô rất nhiều, vì vậy bây giờ cô làm tổn thương anh một chút cũng không ảnh hưởng gì mấy.
Điện thoại trong tay đột nhiên rung lên, có số điện thoại gọi đến.
Cô nhanh chóng bắt máy.
“Chú Huy.”
“Ừm, khoảng thời gian này có phải rất vất vả không? Chú đã nhìn thấy chuyện liên quan đến công ty rồi, chị của cháu cảm thấy đã rất ổn, không cần phải có gánh nặng tâm lý gì cả, cháu chỉ cần quản lý tốt tiền lương là được rồi.
Vào khoảng thời gian trước đây, chú nghe Lý Lâm báo cáo rằng cơ thể của cháu đột nhiên xảy ra chuyện, bây giờ không có vấn đề gì nghiêm trọng chứ?”
Giọng của chú Huy rất điềm tĩnh, đồng thời cũng mang theo vẻ quan tâm.
Tô Thanh Anh không khỏi nở ra một nụ cười dịu dàng, cảm giác được người ta quan tâm đúng là rất tốt.
Chú Huy cũng chưa từng làm chuyện gì xấu với họ cả, ông ta cũng chăm sóc cho họ rất nhiều trong cuộc sống và cũng rất yêu thương Tiểu Bảo.
Trong những năm qua, Tô Thanh Anh vô cùng biết ơn chú Huy.
“Cảm ơn sự quan tâm của chú Huy, cơ thể của cháu đã bình phục rồi, nếu không ngã bệnh thì thường sẽ không có vấn đề lớn gì cả, nhưng chú Huy à, cháu đã khiến chú thất vọng rồi.”
“Sao lại nói như vậy? Cháu đã làm rất tốt, đâu có điều gì làm chú thất vọng, hay là cháu chia sẻ đôi điều với chú.”
Giọng điệu của chú Huy không hề có ý trách móc, thay vào đó còn mang chút đùa cợt.
“Là do cháu đã không trông coi tốt tập đoàn DN, khiến cho cổ phiếu của nó lần này bất ngờ giảm mạnh, phụ lòng mong đợi của chú.”
“Chính là vì chút chuyện này sao? Cũng hơi chuyện bé xé ra to rồi đấy, hễ là thành lập công ty thì cũng sẽ có tình trạng như vậy và xảy ra vấn đề như vậy, cũng sẽ thay đổi thất thường giống như cuộc sống vậy.
Hơn nữa, bây giờ không phải đã tăng trở lại rồi sao, và nó còn đột phá cả xu hướng trước đó, đã trở thành một trong những cổ phiếu hot trên thị trường hiện nay, cho nên cháu cảm thấy có gì đáng để thất vọng chứ, thay vào đó, lần này cháu đã làm rất tốt, có thể nói là trưởng thành trong bước đường cùng.
Cháu đấy, quả nhiên vẫn còn quá trẻ, cần phải rèn luyện nhiều hơn nữa mới được, nếu không, với mánh khóe đơn giản như vậy mà khiến cho công ty xảy ra vấn đề như thế, đúng là điều không nên.
Rút ra bài học, tích lũy kinh nghiệm trong mỗi bài học, bằng cách này thì sau này sẽ càng ngày càng tốt, cho nên có gì để lo lắng chứ?”
“Cảm ơn sự dạy dỗ và chỉ bảo của chú Huy.”
“Cháu không cần phải nói những lời khách sáo như vậy, lần này chú gọi đến, ngoài việc hỏi tình hình bên cháu ra thì chú cũng rất muốn biết chuyện này đã diễn biến như thế nào rồi?”
“Cháu vẫn đang nhờ Lý Lâm điều tra chuyện này, nhưng cháu nghĩ có chuyện gì quan trọng thì chắc hẳn anh ta cũng sẽ báo cáo với chú Huy.
Nhưng Nguyễn Hạo Thần có vẻ rất coi trọng dự án nghiên cứu này, cho nên làm rất tốt trong khoản bảo mật, có thể nói là hoàn toàn không có kẽ hở.
Cháu cũng từng thử đi tìm kiếm manh mối, nhưng quả thực quá bí mật, hoàn toàn không có cơ hội để theo dõi.”
Ở đầu dây bên kia, sắc mặt của chú Huy dần tối sầm lại, ông ta phải thừa nhận rằng Nguyễn Hạo Thần quả thực là một người có phương pháp giỏi, đã lâu như vậy rồi mà vẫn không để lộ bất kỳ sơ hở nào, cũng không có bất kỳ tin tức hiệu quả gì.
Nhưng chú Huy đã nhanh chóng nghĩ đến thân phận của Nguyễn Hạo Thần, cũng hiểu được tại sao Nguyễn Hạo Thần có thể làm việc bảo mật tốt như thế, dù sao thì anh vẫn còn có những thế lực đó của xã hội đen, cho nên chắc chắn rất mạnh về khoản chống điều tra.
Đám người Lý Lâm không thể theo dõi được cũng là một chuyện rất bình thường.
“Cháu cũng không cần nóng vội như thế, chuyện này chúng ta có thể cứ từ từ và có thể cũng phải tốn rất nhiều thời gian, nhưng điều chúng ta có chính là thời gian.
Với tình trạng cơ thể của cháu thì vẫn phải lượng sức mà làm, không cần phải gấp gáp theo dõi như thế, nếu có thời gian thì phải chăm sóc bản thân và đứa con thật tốt.”
“Vâng.”
Chú Huy cúp máy.
Tô Thanh Anh định thần lại, nhìn thấy một tin nhắn hiển thị trong điện thoại.