Lâm Tiêu im lặng, nhưng tình cảm ngần ấy năm, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy?
Nói hết yêu là hết yêu?
Vậy anh có từng suy xét đến cảm nhận của cô ta chưa?
“Nguyễn Hạo Thần, anh chính là một tên đàn ông không có trái tim. Em yêu anh nhiều năm như vậy, nhưng anh lại làm ngơ, rốt cuộc Tô Khiết có gì tốt chứ? Lẽ nào cô ta còn tốt hơn em sao? Em toàn tâm toàn ý yêu anh, lẽ nào cũng sai ư?”
“Anh vốn không muốn lôi chuyện tình cảm ra nói với em. Bây giờ mọi chuyện em gây ra đã làm thiệt hại đến lợi ích của Tập đoàn Nguyễn Thị, cũng may tổn thất không lớn. Nếu tổn thất lớn thì em cũng khó thoái thác trách nhiệm, muốn thoát thân cũng không có cửa đâu.”
“Cho nên bây giờ anh muốn định tội em ư?”
Nguyễn Hạo Thần nghe vậy, hơi bực bội nhíu mày.
Cuối cùng, chuyện này ai đúng ai sai, anh đã nhìn ra rất rõ ràng, trước đó anh cũng đã nhìn rõ lắm rồi.
“Chuyện này tạm thời tới đây thôi, không có lần sau.”
Nguyễn Hạo Thần nhìn dáng vẻ im lặng rơi lệ của cô ta, trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.
Suy cho cùng, đây là do anh nợ cô ta!
Chuyện này anh tạm thời không muốn so đo, càng nói nhiều thì trái tim càng thêm mệt mỏi.
Dù sao cứ đẩy hết chuyện này lên người của đám blogger. Vì vậy, chỉ cần đám người kia không nói ra Lâm Tiêu, chuyện đó có thể xử lý ổn thoả.
Lần này, mọi chuyện mà cô ta làm rất quá đáng, không cân nhắc hậu quả gì cả. Anh vẫn sẽ nghĩ cách để chuyện này lắng xuống.
Sau đó, anh sẽ đẩy nhanh tiến độ, hủy bỏ hôn ước với Lâm Tiêu.
“Anh thật sự không định trách em về chuyện này hả?”
Nguyễn Hạo Thần ngước mắt lên, đáy mắt trở nên thâm thúy.
“Anh trách em thì có tác dụng gì? Nếu anh trách em, có thể cứu vãn mọi tổn thất được không? Hay là nói nếu anh trách em, mấy chuyện này sẽ không xảy ra ư?”
Lâm Tiêu nghe xong thì im lặng.
Nhưng trong lòng cô ta không khỏi cảm thấy đắc chí, cô ta vẫn luôn biết điểm yếu của Nguyễn Hạo Thần ở đâu. Chỉ cần nhắc đến chuyện tình cảm đúng cách, chắc chắn anh sẽ mềm lòng.
Chỉ cần lần này anh không trách cô ta, Lâm Tiêu có thể tiếp tục tìm cách đối phó với Tô Thanh Anh. Mục đích của cô ta chính là muốn Tô Thanh Anh phải chết. Chỉ cần cô biết mất trên thế giới này, Nguyễn Hạo Thần mới có thể hồi tâm chuyển ý.
Bất kể ra sao, cô ta cần phải làm tiếp.
Cô ta nhất định phải nghĩ cách giết Tô Thanh Anh. Nếu cô không chết, vậy thì trái tim Nguyễn Hạo Thần mãi mãi sẽ không hề có chỗ đứng cho cô ta.
Đây là chuyện cô ta tuyệt đối không cho phép.
“Tiêu Tiêu, anh còn muốn bàn chuyện hôn ước giữa chúng ta với em.”
Câu nói của Nguyễn Hạo Thần kéo Lâm Tiêu khỏi dòng suy nghĩ của mình.
Cô ta lẳng lặng nhìn anh, đôi môi đỏ chậm rãi nói: “Thần, nếu anh muốn hủy hôn, em không thể đồng ý được. Vì anh chỉ có thể thuộc về em, em không cho phép anh và Tô Thanh Anh ở bên nhau!
Huống hồ, không phải cô ta đã ở bên cạnh Tôn Tử Phàm rồi ư? Cần gì lại đi phá hoại tình cảm của bọn họ chứ? Hai người họ là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau từ nhỏ. Thời gian năm năm này, nếu nói họ chưa từng ở bên nhau thì anh sẽ tin không?
Cho nên Thần, anh nghe lời em có được không? Đừng chọc vào họ nữa, huống chi lần này Tô Khiết trở về là có mục đích. Cô ta chính là muốn trả thù chúng ta, tiện thể cũng muốn đánh sập Tập đoàn Nguyễn Thị.
Thần, bây giờ chuyện mà chúng ta phải làm là đề phòng đám người của Tô Thanh Anh. Chứ không phải một mực kéo họ đứng cùng trận tuyến với mình!”
Làm sao Nguyễn Hạo Thần không hiểu ý cô ta muốn nhắc nhở chứ?
Từ khi anh tiếp xúc với Tô Khiết, anh có thể cảm nhận rõ ý thù hận của cô dành cho mình. Hơn nữa, ban đầu cũng là anh nả súng vào Tô Khiết, cho nên cô có hận anh thì cũng là lẽ đương nhiên.
Anh cho phép Tô Khiết báo thù, có lẽ chỉ vì như vậy mới xóa bỏ được gút mắc trong lòng cô. Nếu cả đời này cũng không giải được gút mắc ấy, vậy họ cũng không thể nào ở bên nhau nữa.
Đây không phải kết quả mà anh muốn nhìn thấy.
Anh cũng không cho phép kết quả như vậy xảy ra.
“Tiêu Tiêu, giữa chúng ta thật sự không hợp nhau, cho nên em đừng cố chấp nữa được không? Chuyện giữa hai ta chỉ có thể tới đây. Nếu được, anh hy vọng em có thể tìm được hạnh phúc thuộc về mình. Tìm một người đàn ông có thể khiến em hạnh phúc, làm em vui vẻ, mỗi ngày đều ngập tràn cảm giác hạnh phúc. Nhưng anh không phải là người đàn ông đó.
Cho nên anh hy vọng em có thể chấp nhận mọi quyết định của anh. Đây là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta, cũng là trách nhiệm tốt nhất cho cuộc sống của chúng ta.”
Lâm Tiêu không dễ gì mới kìm nén được nước mắt của mình, kết quả vẫn không nhịn được chảy xuống. Cô ta ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn lên trần nhà, nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi từ khoé mắt.
Vậy là bây giờ bất kể cô ta nói gì thì cũng vô ích đúng không? Anh đã nghĩ xong kết quả và kết cục của họ từ lâu.
“Nguyễn Hạo Thần, anh chỉ biết Tô Thanh Anh đang hận anh. Vậy anh có từng nghĩ tới em cũng sẽ hận anh không? Em sẽ hận anh cả đời!”
Anh không trả lời cô ta, anh biết nếu mình thật sự giải quyết hôn ước với Lâm Tiêu, dĩ nhiên cô ta sẽ hận anh.
Nhưng người anh có lỗi nhất vẫn là Tô Khiết!
Anh từng làm nhiều chuyện tổn thương Tô Khiết, cho nên anh chỉ có thể dùng nửa đời còn lại để chuộc lỗi và bù đắp cho cô. Hơn nữa anh cũng rất rõ rốt cuộc người ở trong lòng mình là ai.
Dù làm vậy sẽ tổn thương đến Lâm Tiêu, nhưng Nguyễn Hạo Thần anh cũng không thể từ bỏ, tuyệt đối sẽ không hối hận.
Huống hồ, Tô Khiết đã sinh con cho anh, bây giờ đứa trẻ cũng đã bốn tuổi. Nếu anh còn không bù đắp, đứa trẻ đó chắc chắn sẽ ghét anh, hận anh cả đời.
Đứa bé này rất thông minh, hơn nữa Tô Cảnh Nhạc cũng biết rốt cuộc Tô Khiết đã từng trải qua những gì. Nếu không thằng bé cũng không hận anh đến thế.
Anh cần phải cứu vãn, phải bù đắp.
“Nguyễn Hạo Thần, em hận anh!”
Lâm Tiêu nói xong câu này thì quay người, bước nhanh rời khỏi đó.
Bây giờ cô ta nhìn người đàn ông này, sẽ không khỏi đau lòng.
Cô ta trả giá nhiều năm như vậy, lại không nhận được hồi đáp mà mình mong muốn, trong lòng thật sự rất hận, rất là hận.
Nhưng đồng thời cô ta cũng hận Tô Thanh Anh, tại sao cứ phải quay về ngay lúc họ đính hôn chứ?
Chỉ cần kiên trì thêm một khoảng thời gian nữa, cô ta và Nguyễn Hạo Thần có thể kết hôn rồi. Sau đó, cô ta sẽ nghĩ cách cố gắng tạo ra kết tinh tình yêu của họ.
Nhưng cố tình, Tô Thanh Anh lại trở về đúng lúc này, phá hoại mọi kế hoạch của cô ta, cũng phá hỏng hạnh phúc duy nhất trên đời này của Lâm Tiêu.
Cô ta nhất định sẽ không từ bỏ như vậy, trò chơi của họ chưa kết thúc, cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Bây giờ chuyện trên mạng chẳng qua chỉ là khởi đầu.
Sau khi Lâm Tiêu rời khỏi, toàn bộ văn phòng trở nên yên tĩnh.
Anh mở máy tính lên, lại thấy hotsearch được đẩy lên…