“Vậy nếu sau này con lấy vợ, gặp phải cô gái như vậy thì nhất định phải thương cô ấy gấp bội. Do con không biết lúc trước rốt cuộc cô ấy đã trải qua những gì. Vì chỉ có trải qua quá nhiều chuyện mới có được thành tựu và năng lực như vậy.”
Tôn Tử Phàm ngồi bên cạnh nghe thấy vậy, khóe miệng khẽ giật mấy cái. Bây giờ Tô Cảnh Nhạc mới bao tuổi mà cô đã bắt đầu bàn chuyện hôn nhân, thật sự thích hợp hả?
Hơn nữa, Tiểu Anh có nói thật, tên nhóc này có thể hiểu được bao nhiêu chứ? Bây giờ đã nhồi nhét cho cậu bé tri thức này, vậy nếu sau này cậu bé tìm vợ chắc chắn sẽ rất khó tìm được.
Vì cô gái giống Tiểu Anh thật sự rất khó tìm, cho nên nếu tìm bạn gái theo tiêu chuẩn này thì cả đời này phải cô độc tới già nhỉ?
“Mẹ, chúng ta thắng kiện rồi, có nên chúc mừng một chút hay không? Ví dụ như đi khu vui chơi một ngày chẳng hạn.”
Tô Thanh Anh liếc nhìn cậu bé: “Nếu con muốn tới công viên giải trí, con có thể nhờ daddy Tôn Tử Phàm của con đưa đi. Mẹ còn một số chuyện cần phải xử lý nên không đi chung với con được.”
Ánh mắt cô ấy nhìn con trai rất đỗi dịu dàng xen lẫn bất đắc dĩ.
Cô cũng muốn dành thời gian để ở cạnh con mình, nhưng trên người cô có rất nhiều chuyện còn chưa xử lý xong, dĩ nhiên không rảnh rồi.
Tô Thanh Anh cảm thấy mình có lỗi với con trai về điểm này.
Tô Cảnh Nhạc nắm lấy tay cô, nở một nụ cười thật tươi.
“Không sao đâu mẹ, mẹ bận thì cứ đi làm đi, con có thể tự chăm sóc cho mình. Huống hồ, không phải còn có daddy Tôn Tử Phàm ở đây sao?”
“Tôi vẫn đang ở đây đấy, có được không? Mọi người có thể đừng ở đây giống một nhà ba người phát cơm chó như vậy được không? Tôi vất vả rửa bát trong bếp, mấy người lại ở đây bàn chuyện cuộc đời, còn bàn đến bước tên nhóc này phải cưới vợ sinh con rồi.”
Hướng Tây Thần chống nạnh đứng ở cửa bếp, bày tỏ mình rất bất mãn.
Anh ta cũng quá oan uổng, không những phải giúp nấu ăn, cuối cùng còn phải thu dọn mọi thứ, bao gồm chuyện vất vả như rửa bát. Thật không công bằng mà.
Ba người vô thức nhìn nhau, sau đó đều cười rộ lên.
Đột nhiên cảm thấy Hướng Tây Thần là một người đàn ông rất thảm.
Trong văn phòng của Tổng giám đốc Tập đoàn Nguyễn Thị.
Lâm Tiêu đứng trước mặt Nguyễn Hạo Thần, cúi đầu hoàn toàn không dám lên tiếng.
Cô ta biết chuyện mình làm thật sự rất quá đáng, ra sức bôi nhọ mà không quan tâm đến lợi ích của Tập đoàn Nguyễn Thị.
Nguyễn Hạo Thần lạnh lùng nhìn cô ta, bây giờ Lâm Tiêu đã không còn là cô gái ngày xưa mà mình quen biết nữa. Những khuyết điểm trên người cô ta dần lộ ra từng chút một.
Sau khi phóng to mọi khuyết điểm lên, thì ra cô ta là một cô gái đáng sợ nhường nào.
“Tiêu Tiêu, em có gì giải thích trong chuyện này không? Em làm gì không được mà cứ phải làm tổn hại đến lợi ích của công ty chứ? Em có biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào không?”
Lâm Tiêu rất thẳng thắn lắc đầu, cô ta không muốn thừa nhận. Hơn nữa trong lòng cô ta rất hiểu cũng như biết rõ chuyện này gây tổn thất nghiêm trọng ra sao cho Tập đoàn Nguyễn Thị. Nhưng đồng thời cũng khiến Tập đoàn DN thiệt hại. Chỉ cần Tô Thanh Anh sống không tốt thì cô ta mới vui vẻ và hạnh phúc được.
“Em chỉ muốn Tô Thanh Anh không sống yên ổn, chỉ cần cô ta không sống tốt thì em sẽ vui. Em thấy cô ta gặp chuyện phiền phức, bị cả thế giới hiểu lầm và gièm pha, thấy những lời mắng chửi của đám người kia nhắm vào cô ta là em vô cùng phấn khích và vui vẻ.”
“Tiêu Tiêu, tại sao em lại hận Tô Thanh Anh như vậy? Cô ấy cũng đâu có làm chuyện gì đắc tội với em chứ?”
“Cô ta cướp người đàn ông của em, lẽ nào không đắc tội với em à? Thần, ngay từ đầu anh đã biết cô ta là Tô Khiết đúng không? Anh rõ ràng biết nhưng còn muốn giấu em. Huống hồ, trong buổi tối đính hôn của chúng ta, hai người lại ở cùng nhau làm chuyện đó. Khiến em trở thành trò cười của nhiều người, có phải anh cảm thấy làm vậy rất vui?
Hơn nữa, em đã bắt đầu chán ghét Tô Khiết từ năm năm trước. Nếu không phải cô ta xen ngang, có lẽ chúng ta đã trở thành một cặp vợ chồng ân ái rồi, chứ không phải như bây giờ giống y kẻ thù gặp mặt.
Thần, lúc trước anh đã từng hứa với em, muốn để em làm cô dâu đẹp nhất của anh. Anh muốn em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này. Nhưng từ khi em trở thành người thực vật nằm trong bệnh viện, thời gian ba năm này anh đã thay đổi. Anh ngoài miệng thì nói yêu em, nhưng người phụ nữ trong lòng anh lại là Tô Khiết.”
Nguyễn Hạo Thần cau mày nhìn cô ta, lúc trước cô ta chỉ cần khóc đã khiến người ta đau lòng như vậy. Nhưng không biết có phải thời gian trôi qua lâu quá hay không, bây giờ anh không còn bất kỳ cảm giác nào dành cho Lâm Tiêu nữa.
Trong đầu anh toàn là gương mặt kia của Tô Thanh Anh.
“Nhưng mấy chuyện này hoàn toàn không phải lý do để em gây tổn hại đến lợi ích của Tập đoàn Nguyễn Thị. Vì vậy, bây giờ vì muốn trả thù Tô Thanh Anh, em đã đi đến bước ma xui quỷ khiến. Anh cho rằng em có thể hiểu rõ một số chuyện, nhưng ngoài việc vô cớ gây sự ra thì em chẳng hiểu gì cả.
Nếu em có thể hiểu chuyện giống như trước đây, chúng ta cũng sẽ không đi tới bước này. Hơn nữa, ban đầu nếu không có sự trợ giúp của nhà họ Tô, tập đoàn Nguyễn Thị có thể đã sụp đổ từ lâu rồi.”
Lâm Tiêu nghe anh nói những lời này, nước mắt chảy ra càng nhiều hơn, cho nên bây giờ mọi sai lầm đều đổ hết lên người cô ta ư?
Nếu là như vậy, cũng không khỏi quá bi ai rồi.
Lúc trước, lẽ nào cô ta không đủ hiểu chuyện?
Trước đây, cô ta đã đủ hiểu chuyện, hơn nữa cũng sẽ không vô cớ gây rối. Chẳng lẽ cô ta yêu một người đàn ông hết lòng hết dạ thì là sai ư?
Chẳng qua cô chỉ thích người đàn ông tên Nguyễn Hạo Thần mà thôi. Hơn nữa, Lâm Tiêu đã thích những mấy chục năm trời. Tới cuối cùng, anh lại nói rằng cô ta không hiểu chuyện như trước đây, còn vô cớ gây sự.
Rốt cuộc, cô ta ra nông nỗi như bây giờ là vì ai đây?
Còn không phải vì Nguyễn Hạo Thần?
“Nguyễn Hạo Thần, rõ ràng là anh thay đổi trước, vì người trong lòng anh không phải là Lâm Tiêu em. Cho nên mặc kệ em làm chuyện gì cũng đều sai cả. Trong mắt anh, em đã trở thành người vô cớ gây rối.
Có phải anh cảm thấy chỉ có Tô Thanh Anh làm gì cũng đúng? Vì vậy rõ ràng anh đã thay đổi, là anh đã hết yêu em nên mới cho rằng em càn quấy một cách đúng lý hợp tình.
Nhưng Nguyễn Hạo Thần, rốt cuộc anh có thể hiểu được lòng em hay không? Em yêu anh suốt hơn mười năm trời, em dành mọi thứ tốt nhất cho anh, nhưng anh lại cho em một đáp án như vậy!”
Nguyễn Hạo Thần thừa nhận mình là một người đàn ông rất tuyệt tình, nhưng anh có thể nhận rõ rốt cuộc người mình yêu là ai. Lúc trước, anh đã từng nói với Lâm Tiêu, trừ tình cảm ra, cái gì anh cũng có thể cho cô ta.
“Năm năm trước, không phải anh từng nói với em rồi sao? Anh từng nói với em, người mà anh yêu là Tô Khiết?”