Nhìn họ có vẻ giống tình anh em à? Cô ấy đâu phải đàn ông, vậy thì đây rõ ràng là thích, lẽ nào không nhìn ra ư?
Cho nên, đây chắc chắn là lý do và cái cớ mà Huyễn Nhiên bịa ra, cô ấy tuyệt đối không thể dễ dàng tin được.
“Tình anh em cái đầu anh, con mắt nào của anh nhìn ra tôi đối với anh là tình anh em thế? Có phải tất cả những người có tình anh em đều quan tâm đến vấn đề dạ dày? Có phải sáng nào cũng sẽ mua bữa sáng giúp anh?”
Huyễn Nhiên cười bẽn lẽn và không nói gì.
Lúc đó, anh ta không nghĩ là do Tần Ngọc Linh làm, dĩ nhiên cũng không ngờ tới là cô ấy.
Nhưng anh ta thật sự có chút thất vọng. Quan hệ giữa anh ta và Thư Khả Như tốt như vậy, người phụ nữ khác cũng hiểu tình trạng sức khoẻ của anh ta, nhưng cô ấy lại không hiểu chút nào, cảm giác mất mát ấy khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
“Ngay từ lúc đầu, anh quả thật cứ nghĩ là em mua cho anh. Nhưng sau đó lại phát hiện là bữa sáng do Tần Ngọc Linh đưa tới, rồi súp cũng do cô ta đem tới, cho nên… Lúc đó trong lòng anh không nhịn được mà suy nghĩ, bạn thân của em biểu hiện rõ ràng như thế, nhưng em lại không hề có động tác gì cả.
Em có biết lúc đó anh thất vọng cỡ nào không? Vì vậy anh định nghĩa tình cảm giữa chúng ta là tình anh em, em cũng biết thứ anh cần không phải tình anh em mà.
Nhưng mỗi lần em ở bên cạnh anh thì đều tỏ vẻ giống người anh em vậy, trong lòng anh cũng bất lực đến cực điểm, em có biết không?”
Thư Khả Như: …
Cho nên tới cuối cùng vẫn là lỗi của cô ấy?
Nếu lúc đó Huyễn Nhiên cũng thích cô ấy, tại sao lại không bày tỏ chứ? Nếu anh ta bày tỏ với Thư Khả Như, có lẽ họ sẽ không bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy.
“Huống hồ, em cũng biết chuyện giữa anh và Tần Ngọc Linh, tối đó bọn anh đã uống say mèm, anh thật sự cho rằng mình và cô ta đã xảy ra quan hệ nên anh cứ nghĩ phải chịu trách nhiệm với cô ta…”
Thư Khả Như nhất thời không biết nên nói gì, muốn trách thì trách lúc đầu họ không có dũng cảm. Nếu lúc đầu họ có dũng khí để bày tỏ với đối phương, chuyện cũng sẽ không ầm lên đến mức như hiện giờ.
Nhưng bây giờ nói bất cứ điều gì cũng đã quá muộn.
Qua một lúc, Thư Khả Như điều chỉnh cảm xúc của mình.
Chuyện của quá khứ hình như cũng chẳng cần thiết phải nhắc đến.
“Nay vụ việc đã qua lâu như vậy, chúng ta không cần phải nhắc đến nữa.”
Chuyện đã qua lâu rồi, có lúc vô tình quay đầu mới phát hiện hồi ức bi thương nhiều hơn hồi ức vui vẻ.
Mà hồi ức vui vẻ của họ kết thúc ngay mùa thu khi Tần Ngọc Linh chết đi, từ đó về sau mọi người đều đã thay đổi, không còn là cái tôi như ngày xưa nữa.
Cơn ác mộng của cô ấy cũng bắt đầu từ thời điểm đó.
“Chuyện đã qua đúng là không cần phải nhắc lại nữa. Khả Như, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không? Anh xin thề, chỉ cần Thư Khả Như em chịu tha thứ cho anh, bằng lòng cùng anh bắt đầu lại cuộc sống mới, em muốn anh đi phía Đông, anh tuyệt đối không đi về phía Tây. Em kêu anh đi hướng Tây, anh tuyệt đối không dám đi hướng Đông.
Tất cả mọi chuyện đều do em làm chủ, anh tuyệt đối sẽ không can thiệp vào quyết định kiên định của em. Cho nên Khả Như, em cân nhắc một chút có được không? Để anh dùng nửa đời còn lại bù đắp cho em.”
‘Để anh dùng nửa đời còn lại bù đắp cho em!’
Câu nói này quý giá như thế, không dễ dàng chút nào.
Nhưng Thư Khả Như vẫn chưa chính thức tháo mở được gúc mắt của mình, cho nên bây giờ cô ấy không cách nào trả lời, càng không cách nào đồng ý với Huyễn Nhiên được.
Trừ phi có lý do có thể khiến cô ấy quên đi mọi tổn thương mà anh ta gây ra cho mình, trước mắt thì không có bất kỳ lý do nào cả.
“Huyễn Nhiên, anh cảm thấy sự tha thứ của tôi rẻ mạt như thế ư? Anh kêu tôi tha thứ cho anh thì tha thứ cho anh, tôi ở bên cạnh anh thì ở cạnh anh à? Lúc trước tôi đã từng nói với anh rồi, không phải mọi lời xin lỗi đều có thể không đổi lại được mối quan hệ gì.
Còn về chuyện mà anh nói, tôi cần phải suy nghĩ lại thật cẩn thận, bao gồm cả chuyện tha thứ cho anh và ở bên cạnh anh. Tôi cũng phải suy nghĩ cẩn thận, trên đời này không có gì là không thể hàn gắn được. Câu nói này có vẻ rất đúng, có phải không?
Nhưng tất cả mọi người đều vô thức ngó lơ câu cuối cùng của nó. Cho dù vết thương hàn gắn được, nhưng các vết sẹo sẽ không biến mất, cho nên anh cảm thấy tôi có thể dễ dàng tha thứ cho anh ư?
Mấy ngày nay không phải anh cũng cảm nhận những đau khổ mà tôi từng trải qua hay sao? Có cần nói cảm nhận của anh một chút không, mỗi ngày bị nhốt trong căn phòng nhỏ tối om không thấy ánh sáng, có phải anh cảm thấy tuyệt vọng lắm không?
Có lúc không có bất kỳ món ăn nào, đói đến đau dạ dày, chỉ có thể dựa vào giấc ngủ để lướt qua. Cho nên bây giờ mọi tổn thương mà anh gánh chịu cơ bản không như những gì anh gây ra cho tôi.
Anh mới cảm nhận được bao lâu mà đã sắp không chịu được rồi? Thời gian tôi phải chịu là ba năm thì tôi đã tốn mất hai năm ở Mỹ để điều trị. Tôi muốn thử bước ra khỏi ám ảnh đó, nhưng không cách nào bước ra dễ dàng được. Có lúc tôi đều cho rằng mình không bước ra khỏi nỗi ám ảnh đó, thật sự không thoát ra được.
Lúc ở một mình, tôi cũng từng nghĩ, hay là bỏ cuộc thôi, chi bằng đừng sống tiếp nữa, vì mỗi đêm đều rất đau khổ và dày vò, hận không thể nhảy từ toà nhà hơn ba mươi tầng xuống như vậy có lẽ chính là giải thoát.”
Ánh mắt thâm sâu của Huyễn Nhiên nhìn cô ấy, cảm xúc trong lòng rất phức tạp, cảm giác bi thương khó nói nên lời lập tức dâng lên trong lòng.
Là anh ta đánh giá thấp những tổn thương mà cô ấy phải chịu đựng, cũng là anh ta đánh giá thấp sự tàn nhẫn của chính mình.
Anh ta nhìn Thư Khả Như, trên mặt cũng không còn vui mừng nữa mà đều là vẻ thương cảm khó nói thành lời.
Ban đầu có phải anh ta bị ma chướng nên mới ngược đãi cô ấy điên cuồng như thế?
Mọi chuyện đều là lỗi của anh ta. Nếu không phải anh ta, Thư Khả Như cũng sẽ không gặp phải những đau khổ này, một mình gánh chịu mọi đau thương như vậy.
Thư Khả Như im lặng một lúc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh ta: “Anh nghỉ ngơi cho tử tế trước đi, tôi còn có việc nên đi trước đây. Nếu anh có cần gì thì có thể gọi y tá đến giúp.”
Lần này, Huyễn Nhiên không có bất kỳ níu kéo gì, cứ yên lặng mà nhìn bóng lưng của Thư Khả Như rời đi. Cuối cùng anh thấy cánh cửa đóng lại, gương mặt ấy hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Sau khi Thư Khả Như đi, cũng không rời khỏi nơi đó ngay mà ngồi trên hành lang của bệnh viện, hai tay siết chặt lại, tâm trạng khó tránh có chút phức tạp.
Trong đầu của cô ấy đều quanh quẩn câu nói của Huyễn Nhiên ‘để anh dùng cả đời bù đắp cho em’.
Bỗng nhiên Thư Khả Như bực bội gãi đầu, cuối cùng trực tiếp đứng dậy rời đi.
Câu chuyện đáng buồn bên này vẫn tiếp diễn, còn bên kia thì các blogger kiện cáo bừng bừng khí thế.
Tội danh trên người họ khiến họ hoàn toàn đơ ra, hơn nữa còn còn phải chịu trách nhiệm cho mọi tổn thất và thiệt hại về danh tiếng của tập đoàn DN, bao gồm tập đoàn không khí.
Kỹ năng liên quan, tổn thất của ông đây khoảng năm trăm triệu, các người phải bồi thường chỗ tiền nhiều như thế. Nhà họ không phải là mở công ty, phải bồi thường nhiều tiền như vậy thì quả thật rất khó.