Hơn nữa, ánh mắt cô ấy nhìn khuôn mặt của Huyễn Nhiên, cho nên bà ta đoán chắc rằng cô gái này nhất định có mối quan hệ không hề bình thường với con trai mình, có khả năng còn hơn cả mối quan hệ này.
“Vậy cô quen biết với con trai tôi như thế nào?”
Thư Khả Như nghe xong câu này, ngẩng đầu lên nhìn bà Huyễn. Người như bà ta rất dễ dàng nhìn ra tâm lý của một người có đang nói dối hay không.
“Chúng tôi từng quen biết nhau thời đại học, chẳng qua sau đó xảy ra khá nhiều chuyện. Về sau tôi ra nước ngoài, giữa chúng tôi cũng rất ít liên lạc.
Tôi cũng về nước chưa lâu, trùng hợp chúng tôi lại tình cờ gặp nhau. Nhưng mong dì yên tâm, tôi và Huyễn nhiên thật sự chỉ là quan hệ bạn bè.
Không tồn tại bất kỳ quan hệ nào khác. Bây giờ tôi đang làm việc bên này, nhưng chỉ là tạm thời, đợi khi sếp của tôi xong việc thì tôi sẽ ra nước ngoài.”
Bà Huyễn chau mày một chút, cô gái này đúng là rất thú vị.
Vậy mà cô ấy lại sợ bà ta biết quan hệ giữa mình và con trai.
Nếu là người phụ nữ khác, chỉ ước gì thừa nhận mối quan hệ giữa hai người.
Thư Khả Như vẫn muốn thử gỡ các ngón tay của Huyễn Nhiên ra, nhưng cũng y hệt như những lần trước.
Không phải anh ta đã ngất rồi à? Tại sao ý thức còn mạnh mẽ như vậy?
Sợ cô ấy chạy mất không thấy bóng dáng đúng không?
“Không biết hoàn cảnh gia đình của cô Thư thế nào?”
Thư Khả Như nghe thấy câu này, khẽ co rụt con ngươi.
Tại sao đột nhiên bà ta lại hỏi cô ấy về vấn đề này? Sao cô ấy cảm thấy giống như đang đi xem mắt vậy?
Thư Khả Như là một đứa trẻ mồ côi, căn bản không có gia thế tốt đẹp gì. Nhưng cô ấy cũng chưa từng cảm thấy tự ti về thân phận này của mình.
Thư Khả Như mỉm cười: “Dì Huyễn, tôi vốn không phải thiên kim giàu có gì, cũng không phải quý cô danh môn. Tôi chỉ là một trẻ mồ côi bị ba mẹ vứt bỏ, tôi cũng rất vui có thể quen biết với Huyễn Nhiên ở đại học.”
Lúc bà Huyễn nghe thấy Thư Khả Như nói mình là trẻ mồ côi. Đôi mắt bà ta chợt loé sáng, cô ấy có thể can đảm thừa nhận thân thế của mình, không hề tỏ ra hèn mọn hay tự ti.
Cô gái này quả thật cũng không tệ, con trai bà ta đúng là có mắt nhìn. Nhưng xem ý tứ, hình như con bé cũng không có suy nghĩ này.
Mặc dù suy nghĩ như vậy, nhưng bà ta cũng không thể đồng ý.
Phải biết rằng trong gia tộc giàu sang, rốt cuộc điều họ coi trọng nhất vẫn là môn đăng hộ đối. Vì chỉ có như vậy mới có thể khiến gia tộc càng thêm phồn vinh hưng thịnh, tiếp tục mạnh mẽ kế thừa.
Bà ta thấy cô gái này cũng không tệ, nhưng thật đáng tiếc, nếu gia thế của cô ấy tốt một chút thì cũng được, nhưng mấu chốt là cô ấy là trẻ mồ côi.
Nếu sau này công ty thật sự xảy ra chuyện gì cần hỗ trợ, cô gái này không cách nào giúp được.
Vì cô ấy không có bất kỳ bối cảnh gia thế gì, cũng tức là không một ai có thể nhờ vả, tới lúc đó sẽ rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Vốn dĩ bà ta cũng không muốn trông thấy cục diện này. Không phải bà ta độc ác hay coi thường cô gái này, chẳng qua chỉ đang suy nghĩ cho tương lai con trai mình mà thôi.
“Vậy cô Thư, mong cô hãy giữ vững trái tim đơn thuần này. Đừng có bất kỳ vọng tưởng gì với thằng bé, dù gì thân phận của hai người có khác…”
“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”
Tầm nhìn của Huyễn Nhiên vẫn còn mơ hồ, nhưng anh ta không thể nào quên những đường nét gương mặt quen thuộc. Cho nên khi anh ta vừa mở mắt ra, cũng lập tức nhận ra đây là ai.
Hơn nữa, anh ta vừa mới nghe thấy mẹ mình nói gì thế?
Đừng có vọng tưởng gì với anh ta? Thân phận của họ khác biệt?
Gương mặt hốc hác của Huyễn Nhiên trở nên lạnh băng. Bản thân vừa mới tỉnh dậy đã nghe thấy những lời này, khỏi phải nói trong lòng khó chịu đến mức nào.
Huyễn Nhiên đã làm nhiều chuyện như vậy, chỉ muốn bà xã tương lai của mình có thể tha thứ cho anh ta, kết quả mẹ mình lại ở đây gây rối?
Đây là chuyện mà mẹ ruột nên làm ư?
Thư Khả Như thấy anh ta đã tỉnh, nhanh chóng rút cánh tay của mình ra, khẽ xoa một chút.
Cô ấy trút bỏ vẻ giả tạo nhẹ nhàng nói: “Bây giờ anh đã tỉnh, mẹ anh cũng ở đây rồi, vậy tôi đi trước đây.”
“Khoan đã!”
Bước chân của Thư Khả Như chợt khựng lại, rốt cuộc anh ta muốn nói gì thế?
“Rốt cuộc em muốn thế nào mới chịu tha thứ cho anh? Nếu em cảm thấy những chuyện anh làm vẫn không đủ thì anh sẽ tiếp tục kiên trì.”
Huyễn Nhiên nói xong, lập tức rút kim tiêm trên mu bàn tay ra.
Bà Huyễn thấy vậy, lập tức hô toáng lên.
“Con trai, con đang làm gì vậy? Dịch còn chưa truyền hết, sao con lại manh động rút kim tiêm ra vậy? Con nhìn xem, chảy máu rồi kìa.”
Bà Huyễn vội ấn chuông ở đầu giường.
Thư Khả Như nghiêng người nhìn qua, gương mặt búp bê đáng yêu vẫn thản nhiên như cũ.
“Anh cần gì phải tiếp tục như thế, nên chăm sóc sức khoẻ cho thật tốt. Nếu thật sự xảy ra chuyện, không phải tôi sẽ trở thành kẻ giết người hay sao?”
“Vậy em nói cho anh biết, anh phải làm thế nào thì em mới chịu tha thứ cho anh?”
Thư Khả Như nghe xong câu này thì im lặng.
Không phải cô ấy tàn nhẫn, mà là hiện thực tàn khốc.
Tất cả mọi người đều cần phải chấp nhận hiện thực, bao gồm cả cô ấy!
Không nên nảy sinh những suy nghĩ không đáng có, cho dù có nghĩ tới thì cũng phải nhanh chóng gạt bỏ, như vậy mới có thể ngăn mọi chuyện xảy ra.
Cô ấy cũng hiểu và biết rõ những gì bà Huyễn nói khi nãy. Cho nên cuối cùng, họ cũng chỉ là người của hai thế giới.
Không thể nào trở thành người cùng một thế giới được.
“Huyễn Nhiên, tôi nghĩ sau này anh sẽ tìm được một người thích hợp với mình hơn. Tần Ngọc Linh không hợp với anh, tôi nghĩ mình cũng vậy thôi.”
“Em cũng vậy cái rắm ấy.”
Bà Huyễn: “…”
Thư Khả Như: “…”
Con trai bà ta ấm đầu rồi sao?
Thậm chí còn trực tiếp chửi bậy.
Rốt cuộc cô gái này có sức hút gì?
Tuy rằng có thể khiến nó để ý đến mức này.
Điều này cũng khó tránh làm người ta tò mò, xem ra bà ta phải dành thời gian tìm hiểu quá khứ của cô gái này và con trai mình mới được.
Mấy năm nay, Huyễn Nhiên luôn sống một mình bên ngoài, số lần về nhà đếm trên đầu ngón tay. Lúc trước nhà họ Huyễn gặp phải thay đổi lớn, lúc đó họ không ngừng cãi vã.
Cho nên Huyễn Nhiên lười về nhà họ Huyễn. Tóm lại, có thể không về thì không về.
Kể cả rảnh rỗi đi nữa, có chuyện quan trọng gì cũng đều do người khác nói lại cho anh ta nghe, chứ bản thân cũng không trở về nhà họ Huyễn.
Hơn nữa, đám người trong nhà họ Huyễn muốn gặp anh ta thì Huyễn Nhiên đều thẳng thừng từ chối. Mà anh ta chỉ quan tâm đến việc quản lý tập đoàn nhà họ, cũng không quản những chuyện khác trong gia tộc.
Vì mối quan hệ trong nhà họ Huyễn rất hỗn loạn.
Anh ta vốn không muốn tham gia!
“Đây là chuyện của anh, không có quan hệ gì với tôi. Tôi nghĩ sau này tốt hơn hết chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa.”
Huyễn Nhiên nghe xong câu này, tức muốn nổ phổi.
Bây giờ Huyễn Nhiên thật sự muốn nổi điên. Anh ta còn nghĩ sau khi tỉnh lại sẽ nhận được sự thương hại của cô ấy. Kết quả mẹ mình xuất hiện, còn nói gì mà thân phận của họ khác biệt?
Huyễn Nhiên nhìn bóng lưng Thư Khả Như rời đi, đáy mắt anh ta thoáng hiện vẻ âm trầm.
Anh ta ngẩng đầu nhìn bà Huyễn: “Lúc nãy rốt cuộc mẹ đã nói gì với cô ấy vậy?”