“Tôi không muốn so đo chuyện cũ cũng như nhớ lại, vì một khi nhớ tới tôi sẽ cảm thấy vô cùng kinh tởm.”
“Tôi đã nói xong rồi, cho nên bây giờ cô có thể cút đi, hoàn toàn cút xéo khỏi thế giới của tôi, đừng để tôi gặp lại cô nữa.”
Tần Ngọc Linh quỳ xuống ngay tại chỗ, túm chặt lấy cánh tay của Huyễn Nhiên, không ngừng lắc đầu và rơi nước mắt. Cô ta biện hộ cho mình: “Huyễn Nhiên, có vài chuyện thật sự không phải giống như anh tưởng tượng đâu. Em có thể giải thích, xin anh đừng đuổi em đi có được không?
Em thật sự không thể rời xa anh được, nếu phải xa anh em, em nghĩ mình sẽ không sống nổi. Huyễn Nhiên, em xin anh tha thứ cho em có được không? Sau này em cũng không làm vậy, cũng sẽ không tiếp tục như thế nữa, xin anh đừng đuổi em đi mà!”
Huyễn Nhiên: “…”
Mẹ kiếp, cô còn nghĩ tới sau này ư?
Anh ta không phải là thằng đàn ông rộng lượng đến mức đó. Sau khi biết mình bị người trong lòng cắm sừng, còn có thể thản nhiên chấp nhận và tiếp tục ở bên cạnh cô ta. Anh ta thật sự không làm được, cũng không thể làm nổi mấy chuyện này.
Thư Khả Như đứng cách đó không xa, trên gương mặt búp bê lộ vẻ hứng thú. Nếu bây giờ trong tay cô ấy có hạt dưa thì tốt rồi, có thể cắn dưa xem kịch, như thế chắc đã lắm đây.
Hơn nữa, lúc nãy cô ấy đã nghe thấy những gì Tần Ngọc Linh nói, cảm thấy vô cùng buồn cười. Trước giờ cô ấy thật sự chưa từng gặp qua người nào không biết xấu hổ đến mức này.
Những câu nói khác của cô ta đều là giả, nhưng chỉ có một câu là thật.
Nếu Tần Ngọc Linh không có Huyễn Nhiên thì thật sự không thể sống tiếp được. Dù sao, tất cả chi tiêu của cô ta đều phải dựa hết vào anh ta. Nếu Huyễn Nhiên không cần cô ta nữa, cô ta lại không có công ăn việc làm, vậy thì tất nhiên không thể sống tiếp được rồi.
Sắc mặt của Huyễn Nhiên từ từ sa sầm, lốc xoáy sâu trong đáy mắt ngưng tụ thành cơn bão màu đen, anh ta siết chặt hai tay buông thõng bên hông.
“Vậy cô nói cho tôi biết, những món canh và bữa sáng thời đại học đều là do chính cô mua đúng không? Hay là do người khác mua, còn cô chẳng qua chỉ là mạo nhận tâm ý của người khác mà thôi.”
Tần Ngọc Linh nghe tới đây, bỗng nhiên vẻ mặt trở nên tái nhợt. Vốn dĩ gương mặt đã mất đi vẻ hồng hào, bây giờ lại càng nhợt nhạt trông càng khó coi hơn.
Sao anh ấy có thể biết những chuyện này nhỉ?
Làm sao có thể biết được chi tiết này trong đó? Chắc chắn là Thư Khả Như đã nói cho anh ấy nghe.
“Huyễn Nhiên, anh nhất định không được nghe Thư Khả Như nói năng linh tinh. Canh hay bữa sáng đều do chính tay em mua, em vốn không hề mạo nhận tâm ý của người khác.
Thời đại học, em thật sự rất lo cho sức khỏe của anh, cho nên mới muốn nấu canh cho anh. Huống hồ, dạ dày của anh cũng không tốt nên em mới kiên trì mỗi ngày đều mua bữa sáng cho anh.
Những chuyện này đều là thật, không phải giả đâu. Huyễn Nhiên, xin anh hãy tin em một lần có được không?”
Vẻ mặt của anh ta trở nên lạnh lùng, tới lúc này rồi mà cô ta vẫn còn nói dối được.
Sắc mặt của Thư Khả Như đứng cách đó không xa cũng không được tốt cho lắm, lúc nãy cô ấy nghe được gì thế?
Lúc còn ở đại học, cô ta từng mua đồ ăn sáng và nấu canh cho Huyễn Nhiên khi nào thế?
Mấy chuyện này không phải đều do cô ấy làm cả ư? Tại sao lại biến thành Tần Ngọc Linh vậy?
Dường như Thư Khả Như nghĩ tới chuyện gì đó, không dám tin nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô ta.
Cuối cùng cô ấy cũng hiểu tại sao Huyễn Nhiên lại chọn ở bên cạnh cô ta, hóa ra là như vậy.
Thì ra chuyện là như thế.
Thì ra lúc trước cô ta nói rằng mình thích Huyễn Nhiên, thì đã bắt đầu lên kế hoạch, tính kế như vậy cũng chuẩn thật đấy.
Thư Khả Như chậm rãi đi tới, khóe miệng nở nụ cười mỉa mai.
“Tần Ngọc Linh, cô đừng có mặt dày như thế được không? Cô có dám thề với trời, lúc còn học đại học, cô thật sự mua đồ ăn sáng cho Huyễn Nhiên không?
Chẳng phải do tôi nấu món canh đó à? Tôi chỉ nhờ cô thay tôi mang qua đấy mà thôi. Vì tôi lo Huyễn Nhiên sẽ không thích, tôi không nói ra trước mặt anh ta, làm vậy cũng sẽ không ngượng ngùng đến thế. Nhưng tôi cũng không ngờ rằng cô lại nói đó là canh do mình nấu.
Sao cô có thể không biết xấu hổ như vậy chứ? Còn những bữa sáng kia nữa, ngày nào tôi cũng dậy sớm xếp hàng để mua, cô ôm hết mọi công lao của tôi về mình chỉ bằng một câu.
Tần Ngọc Linh ơi Tần Ngọc Linh, cô thật sự khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác đấy. Sự vô liêm sỉ của cô đúng là khiến tôi mở mang kiến thức. Không đúng, quả thật đã đổi mới thế giới quan của tôi.”
Tần Ngọc Linh không còn gì để nói. Lúc nãy cảm xúc của cô ta quá kích động, dẫn tới chuyện cô ta quên mất Thư Khả Như đang đứng phía sau, dĩ nhiên những lời cô ta nói lúc này đều sẽ bị vạch trần.
Huyễn Nhiên lạnh lùng nhìn cô ta, đến lúc này rồi mà Tần Ngọc Linh vẫn còn nói dối, anh ta cực kỳ thất vọng về cô ta.
Có thể nói người anh ta thích ngay từ đầu chính là Thư Khả Như, chứ không phải Tần Ngọc Linh cô ta!
Những hành động nhỏ như mua đồ ăn sáng và cả chuyện nấu canh đã thành công khiến anh ta cảm động. Nếu không phải vì những điều này, anh ta cũng không biết mình lại yêu sâu đậm đến nhường này.
Hơn nữa, anh ta quen biết với Thư Khả Như trước. Lúc đó, có lẽ họ đã thích nhau mà không biết, sau đó họ ra ngoài chơi đều dẫn theo Tần Ngọc Linh. Khi ấy, anh ta cũng từng nghĩ nhắc tới vấn đề này, nhưng khi thấy quan hệ giữa Thư Khả Như và Tần Ngọc Linh tốt như vậy, Huyễn Nhiên cũng ngại lên tiếng.
Tiếp đó, Tần Ngọc Linh không phải mua bữa sáng thì lại nấu canh cho anh ta. Huyễn Nhiên bắt đầu có cái nhìn khác đối với cô ta.
Nhưng anh ta cũng chỉ coi cô ta như bạn bè, vốn không có tình cảm nam nữ gì cả.
Điều khiến Huyễn Nhiên thích cô ta là vì buổi tối hôm đó họ xảy ra quan hệ. Kể từ lúc đó, anh ta dần dần thích Tần Ngọc Linh, cũng mới có những chuyện ngọt ngào sau đó.
Tối hôm ấy, quả thật họ đã uống rất nhiều, nhưng anh ta vốn không rõ chuyện gì đã xảy ra sau đó. Sáng hôm sau, khi anh ta tỉnh lại thì đã thấy Tần Ngọc Linh nằm trong lòng mình, ngủ rất ngon.
Hơn nữa, anh ta cũng nhìn thấy rõ những dấu vết trên người cô ta. Vì vậy, Huyễn Nhiên vô thức cho rằng tối hôm đó, cả hai đã thật sự xảy ra quan hệ.
Nhưng anh ta không nhìn thấy những dấu vết trên người cô ta với người đàn ông khác, sau đó chính mình trực tiếp trở thành kẻ đổ vỏ.
Chỉ cần một khi nhớ đến chuyện này, trong lòng Huyễn Nhiên lại tức giận biết nhường nào.
“Huyễn Nhiên…”
“Sau này đừng gọi tên tôi, tôi không cho phép cô gọi hai chữ này.”
Thư Khả Như nghe xong, ánh mắt không khỏi lóe lên. Thật ra, cái tên này là lúc trước cô ấy gọi anh ta đầu tiên, nhưng về sau hai người họ đều muốn công khai, nên cô ấy cũng không gọi cái tên này nữa.
Sau đó đều là Tần Ngọc Linh gọi.
Cô ấy hít sâu một hơi, lùi về sau mấy bước.
“Tần Ngọc Linh, hy vọng sau này cô đừng gọi tôi ra ngoài nữa. Giữa chúng ta hoàn toàn không có gì để nói, tôi cũng không muốn nhắc lại quá nhiều chuyện cũ.
Còn nữa, đừng có lôi tôi vào chuyện của hai người, tôi vốn không muốn tham gia vào đâu!”
Thư Khả Như nói xong, trực tiếp rời đi.
Ánh mắt của Huyễn Nhiên dõi theo bóng lưng cô ấy, sau đó anh ta lại nhìn sang Tần Ngọc Linh.
“Sau này cô đừng xuất hiện trong thế giới của tôi nữa, tôi cũng không hy vọng thế giới của mình có cô.”
“Anh thật vô tình, anh có biết không?”
“Lúc cô cắm sừng tôi thì cô còn tàn nhẫn hơn đấy!”