“Tần Ngọc Linh, cô không nghe hiểu tiếng người à? Lẽ nào tôi nói còn chưa đủ rõ ràng ư? Tôi nhấn mạnh một lần cuối với cô, chuyện đó không liên quan đến tôi, đừng có lôi tôi vào chuyện này. Cô cũng không hy vọng chuyện của hai người có bất kỳ dính dáng nào đến tôi cơ mà. Không phải tôi là người nói ra chuyện xấu của cô, mà tôi cũng chẳng thèm nói cho bẩn miệng mình.
Cho nên phiền cô tránh xa tôi ra một chút, nếu muốn giải thích thì cô có thể đi mà nói với Huyễn Nhiên, nói với tôi có ích gì chứ? Tôi là đàn ông à? Sẽ yêu cô ư?
Đầu cô bị hỏng hay bị chập mạch thế? Cô… mạch suy nghĩ của cô cũng thật kỳ lạ và mới mẻ đấy. Bây giờ cút sang một bên cho tôi, chó ngoan không cản đường!”
Thư Khả Như thật sự tức giận, cho nên ngay cả lời tục tĩu cô ấy cũng thốt ra miệng. Mẹ kiếp, cô ấy cũng thật khâm phục, lớn từng này rồi còn lần đầu tiên gặp phải chuyện kiểu này?
Nhưng có phải Tần Ngọc Linh bị kích thích quá mức rồi không?
Cho nên đầu óc đã không còn bình thường.
Cứ luôn miệng nói muốn cô ấy đi giải thích với Huyễn Nhiên, nhưng Thư Khả Như chỉ muốn hỏi cô ta rằng muốn giải thích chuyện gì. Chuyện này đâu có dính dáng gì đến cô ấy đâu?
Tần Ngọc Linh còn muốn nói gì đó, nhưng Thư Khả Như không muốn nghe thêm chút nào nữa. Lúc cô ấy định đi thì bị cô ta kéo lại lần nữa.
Lần này Thư Khả Như không dễ nói chuyện như vậy, trở tay trực tiếp tát thẳng lên mặt cô ta. Cú tát này đánh đến mức tay cô ấy cũng tê rần.
Tính khí của cô ấy vốn không tốt lắm, nhất là đối diện với người mà mình ghét thì tính tình càng nóng nảy hơn.
Đừng mong cô ấy có thể ôn tồn nói chuyện với người mình ghét. Huống chi hành vi của Tần Ngọc Linh thật sự đã chọc giận cô ấy.
Lúc này, bầu không khí dường như đông đặc lại, Tần Ngọc Linh che lấy gò má của mình, vẻ mặt hơi ngỡ ngàng.
Hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, cô ta nhìn Thư Khả Như với ánh mắt cay nghiệt. Cô ta đúng là rất hay, lại giáng thêm một bạt tay cho cô ta.
Ánh mắt Thư Khả Như lạnh lùng, nhưng không hề mang cảm xúc khác.
Đây chính là kết cục khi gây phiền phức cho cô ấy.
Mặc kệ cô là ai, cứ thế tát thẳng vào mặt, không cần bàn bạc gì cả.
“Tần Ngọc Linh, tôi không so đo những chuyện cô gây ra cho tôi trước đây. Nhưng bây giờ, tốt nhất cô đừng tới làm phiền tôi nữa, nếu không thì không chỉ một cái tát đơn giản như vậy đâu.
Không phải Huyễn Nhiên rất thương cô sao? Cô đi mà giải thích với anh ta ấy. Nói không chừng anh ta sẽ tha thứ cho cô. Cô nói mấy lời này với tôi thì có ích gì chứ?”
Thư Khả Như nói xong, định cất bước rời khỏi thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người.
Huyễn Nhiên trông có vẻ rất tiều tuỵ, râu ria lởm chởm vẫn chưa cạo, ngay cả áo sơ mi trắng đang mặc cũng nhăn nhúm.
Quầng thâm mắt dày cộm, cộng thêm mái tóc bù xù không khác gì ổ gà. Điều quan trọng nhất là đôi môi nứt nẻ của anh ta.
Như thể anh ta đã nhiều ngày chưa được ăn gì hay uống nước vậy. Dáng vẻ này của Huyễn Nhiên cực kỳ giống cô ấy trước đây.
Diện mạo bây giờ của anh ta, nào còn giống dáng vẻ hăng hái trước kia nữa?
Anh ta đã đi làm gì thế? Ăn trộm à? Tự biến mình thành dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ. Hình như chẳng khác Tần Ngọc Linh là bao.
Hai người này đúng là cực kỳ xứng đôi, ngay cả dáng vẻ tiều tụy cũng giống hệt nhau.
Tập đoàn Huyễn Thị phá sản rồi à? Tuy đã rơi vào kết cục này, nhưng cũng không nên như vậy mới phải? Tập đoàn Huyễn Thị không thưa kiện giúp ư?
Cho nên, lý do phá sản này không được thành lập.
Vậy rốt cuộc chuyện này là sao?
Đến cùng, hai người này đã xảy ra chuyện gì thế?
Lúc Tần Ngọc Linh gặp Huyễn Nhiên, đừng nói, dáng vẻ đó cực kỳ kích động. Khoảng thời gian này, cô ta không cách nào gặp được anh ta chứ đừng nói chi đến chuyện gặp mặt, thậm chí còn không bước vào cửa được.
Cô ta nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, còn tưởng Huyễn Nhiên vì mình nên mới thay đổi như vậy.
Trong lòng cô ta biết rõ, anh ta yêu thương và thích mình đến nhường nào.
Tần Ngọc Linh lao tới, có chút do dự.
“Huyễn Nhiên, em biết anh sẽ không từ bỏ em như vậy mà. Em biết anh chắc chắn vẫn còn yêu em. Anh có biết mấy ngày nay em sống thế nào không? Huyễn Nhiên, không có anh, em thật sự không thể sống tiếp được.”
Thư Khả Như chỉ yên lặng nhìn cảnh tượng này, cô ấy muốn xem thử kỹ năng diễn xuất của cô ta có tiến bộ hay không. Có thể rơi nước mắt khiến Huyễn Nhiên hồi tâm chuyển ý hay không?
Nếu hai người họ ở bên nhau cũng khá tốt. Dù gì tên đàn ông cặn bã xứng với con đàn bà hèn hạ, hoàn toàn là sự tồn tại cực kỳ xứng đôi.
Ánh mắt của Huyễn Nhiên luôn nhìn lên người Thư Khả Như, chưa hề rời khỏi nửa phút.
Anh ta ra sức hất văng tay của Tần Ngọc Linh. Bây giờ Huyễn Nhiên nhìn thấy cô ta là dạ dày lại cuộn trào, cảm thấy vô cùng kinh tởm.
Anh ta thật sự chưa từng gặp phải chuyện gì buồn nôn như vậy. Rốt cuộc bản thân bị mù quáng đến mức nào mới có thể coi mắt cá như ngọc quý mà yêu thương?
Huyễn Nhiên xém chút đã nôn đến ngất xỉu.
Anh ta vừa nghĩ tới cô ta đã cùng với nhiều người đàn ông như thế…
Cũng may anh ta cũng chưa xuống tay, nếu không Huyễn Nhiên muốn rửa cũng không rửa sạch được.
“Không phải tôi đã nói với cô rồi sao? Sau này cô đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Cuối cùng thì tại sao cô lại hẹn Khả Như ra đây? Hay là lại nói mấy chuyện xấu xa với cô ấy nữa rồi?
Tần Ngọc Linh, cô đúng thật là người phụ nữ kinh tởm nhất mà tôi từng gặp. Lúc trước tôi thích cô như thế, cô còn có thể theo người đàn ông khác ra nước ngoài. Cuối cùng nhiều năm như vậy cô mới quay về, còn lừa gạt tôi nhiều như vậy, giữa nam nữ cơ bản không có tình bạn đơn thuần.
Rốt cuộc, cô và cái tên họ Trần kia đã quan hệ bao nhiêu lần? Chắc trong lòng cô biết rõ đúng không? Hơn nữa, cô cũng phá thai không ít lần, sao cô có thể luyện được chiêu nói dối mà mặt không hề đỏ, tim lại không đập như vậy chứ?
Cô thấy tôi bị cô xoay vòng, có phải cảm thấy vui lắm đúng không? Có phải thấy cực kỳ vui vẻ? Trong lòng còn nghĩ Huyễn Nhiên tôi đúng thật là một thằng đàn ông ngu đần. Chân cô đạp mấy thuyền mà vẫn không nhìn ra, bao nuôi cô, cho tiền cô xài, mua đủ loại túi và trang sức hàng hiệu cho cô.
Có phải trong lòng cô cảm thấy tôi rất ngu ngốc hay không? Cho nên có thể bất chấp không ngừng trồng cỏ lên đầu tôi? Lúc trước ở đại học đã trồng rồi, bây giờ cô trở về lại tiếp tục trồng cho tôi nữa. Lấy tiền của tôi cho tên gian phu của cô, chắc cô cảm thấy tiền của tôi đều lá rụng đúng không?
Cô cảm thấy tôi kiếm tiền rất dễ à? Tần Ngọc Linh, cô đúng là khiến người khác cảm thấy buồn nôn. Bây giờ cô cuốn xéo ngay cho tôi, hãy biến khỏi thế giới của tôi đi.”
Tần Ngọc Linh nghe thấy những lời này, nước mắt không ngừng rơi xuống, cô ta lắc đầu lia lịa.
Cô ta cũng không muốn như vậy, cũng không phải là điều bản thân muốn.
“Huyễn Nhiên, anh nghe em giải thích có được không? Em thật sự không phải cố tình. Em cũng không biết tại sao chuyện lại ra nông nỗi này? Không phải em muốn làm ra mấy chuyện này, thật sự không phải!”
“Tới nước này rồi mà cô còn nói dối tôi, lẽ nào những tài liệu mà tôi điều tra đều là giả hết ư? Tôi thật sự là một kẻ ngốc. Tần Ngọc Linh, đây là lần cuối cùng tôi nói chuyện bình tĩnh và hòa nhã với cô đấy.”