Thư Khả Như bỗng kinh hãi, trên mặt cũng thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.
Rốt cuộc Tần Ngọc Linh muốn làm gì đây?
“Cô buông tôi ra, cô nắm tay tôi làm gì? Tôi đã nói rõ ràng mọi chuyện với cô rồi. Tôi hoàn toàn không hề nói ra mấy chuyện đó của cô, cho nên cô đừng có bám lấy tôi nữa.
Nếu cô không buông bỏ được Huyễn Nhiên, cô có thể đi tìm và nói rõ với anh ta. Cô nói mấy lời này với tôi cũng vô ích thôi. Hơn nữa, chuyện do chính cô làm, cũng đừng có đổ oan lên người tôi.
Tôi không phải Thánh mẫu bạch liên hoa gì đó, cho nên cô đừng hòng áp đặt cách nghĩ của mình lên người tôi. Đúng rồi, tôi quên nói cho cô biết.
Tôi và cô đã không còn là bạn bè, cũng không phải là bạn thân gì cả. Cá nhân tôi có quyền tự do ngôn luận, cho nên có một số chuyện tôi có nói ra hay bản thân có muốn nói ra không, thì đó đều là chuyện của tôi, không hề liên quan gì tới cô hết.
Cho dù nhân vật chính mà tôi nói là cô, nhưng nếu tôi không chỉ mặt đặt tên thì hình như cũng chẳng có gì là không được. Cô đừng ràng buộc tôi bằng bất cứ đạo đức nào, tôi không mắc bẫy của cô đâu.
Thời đại học trước đây, tôi thừa nhận mình và cô là bạn thân cũng như bạn bè. Cho nên cô nhờ tôi giấu giếm một số chuyện giúp mình cũng được thôi. Tôi đã hứa giữ kín giúp cô thì tôi cũng sẽ không nói ra.
Nhưng bây giờ chúng ta đã không còn là bạn bè, có thể nói là kẻ địch của nhau. Khi tôi biết mọi hành vi cô làm, tôi đúng là cmn hối hận khi quen biết người như cô.”
Lời nói của Thư Khả Như rất dữ dội, lập tức thu hút không ít ánh nhìn của người xung quanh.
Thư Khả Như liếc nhìn xung quanh, cô ấy không muốn tiếp tục ở lại đây bị người ta coi như khỉ mà vây xem.
Cô ấy định quay người rời đi, nhưng Tần Ngọc Linh không bằng lòng chặn trước mặt cô ấy.
Thư Khả Như vô cùng bất đắc dĩ, cuối cùng cô ta muốn sao đây?
Cô ấy đã không còn gì để nói, cũng không biết nói gì cho phải.
Thư Khả Như không hề muốn xen vào chuyện giữa Tần Ngọc Linh và Huyễn Nhiên. Lúc thấy họ ở bên nhau, cô ấy cũng chưa từng muốn dây dưa với họ. Tất cả những gì cô ấy nói chẳng qua chỉ muốn chọc tức Tần Ngọc Linh mà thôi.
Cô ấy hận không thể tránh Huyễn Nhiên thật xa, sao có thể còn muốn dây dưa chứ?
Đây đúng là trò cười, có được không?
“Thư Khả Như, cô đừng đùn đẩy trách nhiệm sạch sành sanh như thế. Cô dám nói rằng mình không hề góp sức chút nào khiến tôi và Huyễn Nhiên chia tay không?”
“Tần Ngọc Linh, có phải cô mắc bệnh hoang tưởng rồi không? Tôi đã nhấn mạnh nhiều lần rằng tôi không tham dự vào những chuyện đã xảy ra giữa hai người. Huống hồ tôi cũng đâu có thèm ngó ngàng tới.
Cô nghĩ đàn ông trên đời này chỉ có một mình Huyễn Nhiên hay sao? Anh ta là nhân dân tệ mà ai cũng yêu thích à? Còn nữa, suy nghĩ của cô không khỏi buồn cười quá rồi đấy.”
Thư Khả Như đã mất kiên nhẫn, chỉ ước gì trực tiếp đẩy Tần Ngọc Linh ra. Nhưng hiện giờ có nhiều người đang nhìn, nếu cô ta bị té hay xảy ra sự cố gì, vậy chẳng phải mọi lỗi lầm đều đổ lên người mình ư?
Thư Khả Như cũng không có nhiều tiền để cho Tần Ngọc Linh, bản thân cô ấy cũng rất nghèo.
“Nhưng tôi ở nước ngoài lâu như vậy, không phải cô cũng luôn ở bên cạnh Huyễn Nhiên sau lưng tôi đấy thôi?”
Ôi trời ơi!
Thư Khả Như nghe thấy câu này, thật sự không thể nhịn nổi nữa.
Người phụ nữ Tần Ngọc Linh này cũng kinh tởm quá thể, đổ hết lỗi lầm lên người cô như vậy?
Cô ta xuất sắc bậc này, sao không lên trời luôn đi?
Thật ra, Tần Ngọc Linh vẫn luôn biết chuyện giữa cô ấy và Huyễn Nhiên. Cô ta ở nước ngoài nhiều năm như vậy, rốt cuộc anh ta có ở bên cạnh cô ấy hay không, chẳng phải cô ta là người rõ nhất đấy thôi?
Huống hồ, cô ấy và Huyễn Nhiên cũng được gọi là bên nhau ư?
Thư Khả Như bị anh ta hành hạ đến mình đầy thương tích, bị nhốt trong căn phòng nhỏ tối om. Thậm chí hai ngày hai đêm không được ăn thứ gì, toàn bộ chỉ dựa vào nước uống để duy trì tính mạng của mình.
Đây cũng gọi là cô ấy và Huyễn Nhiên ở bên nhau sao? Có phải mắt của Tần Ngọc Linh bị mọc nhọt rồi không?
Tần Ngọc Linh vừa trở về từ nước ngoài, Huyễn Nhiên biết được cô ta vẫn chưa chết. Đến tận bây giờ, dáng vẻ kích động không biết phải làm sao của anh ta vẫn còn in sâu trong đầu cô ấy.
Cộng thêm Huyễn Nhiên chắc chắn đã giải thích cho cô ta, cho nên Thư Khả Nhi cần gì phải nói ra những lời dễ khiến người khác hiểu lầm này.
Chẳng phải chỉ vì muốn làm cô mất mặt, cũng như muốn nhiều người tiến hành nhục mạ cô ấy đấy sao?
Chuyện đã đến nước này, Tần Ngọc Linh không lo kiếm kế sinh nhai, lại còn muốn tới hãm hại cô ấy!
Thư Khả Như thật lòng cảm thấy, có phải kiếp trước mình và Tần Ngọc Linh có thù oán gì chưa giải quyết hết, cho nên kiếp này phải ra sức giày vò cô ấy như vậy.
“Rốt cuộc cô gái này sao thế? Vẻ ngoài xinh xắn như vậy lại đi dụ dỗ bạn trai của người ta. Bây giờ nếp sống xã hội này đúng là loạn hết rồi.”
“Không phải vấn đề ở chỗ nếp sống xã hội có loạn hay không, mà vấn đề là giới này quá loạn.”
“Nhưng cô gái nhỏ này can đảm lắm, vẻ mặt điềm tĩnh, không hổ thẹn với lòng, không rõ tình hình nên từ chối bình luận.”
Thư Khả Như cũng không muốn nói nhiều với cô ta, quay người trực tiếp bỏ đi.
Tần Ngọc Linh vội đuổi theo, cô ta không thể để cô ấy rời đi dễ dàng như vậy.
Cô ta đi vào khu rừng nhỏ bên cạnh, trực tiếp dùng sức kéo Thư Khả Như, túm phía sau cô ấy.
“Thư Khả Như, cô đừng đi vội thế, tôi còn có chuyện chưa nói xong mà.”
“Giữa tôi và cô còn gì đáng nói đâu chứ? Tần Ngọc Linh, tôi cảnh cáo cô, cô đừng có mà quá đáng, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo.”
“Cô còn muốn không khách sáo với tôi à? Không khách sáo như thế nào? Bây giờ tôi chỉ yêu cầu cô một chuyện, cô đi giải thích rõ với Huyễn Nhiên. Những chuyện mà cô nói với anh ấy đều là giả, đều là giả cả, không phải là thật!”
Thư Khả Như: “…”
Bây giờ cô ấy thật sự nghi ngờ, có phải Tần Ngọc Linh mắc bệnh tâm thần rồi không?
Cô ấy đã nói rồi, mấy chuyện kia vốn không phải do mình nói ra. Tại sao cô ta vẫn cứ bám lấy mình không buông như thế chứ?
Huống hồ, theo Thư Khả Như thấy, Huyễn Nhiên vĩnh viễn không thể nào biết được chuyện xảy ra thời đại học. Có lẽ anh ta đã tra ra được cuộc sống của Tần Ngọc Linh ở nước ngoài trong mấy gần đây.
Tốt xấu gì Huyễn Nhiên cũng là Tổng giám đốc của một doanh nghiệp, muốn tra chút chuyện cũng rất đơn giản. Hơn nữa, chỉ cần Tần Ngọc Linh thật sự từng sống ở đó, vậy thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết sinh hoạt.
Nếu tiếp tục điều tra tiếp, tra ra chuyện cô ta từng làm cũng dễ như trở bàn tay, trên mạng đều còn ghi chép.
Cô muốn xóa dấu vết cuộc sống của mình, trừ khi người này đã chết. Nhưng có người cho dù đã chết, chắc chắn vẫn để lại vết tích nơi mà anh ta đã từng sống trên đời này.
Cho nên nếu muốn xoá bỏ dấu vết, căn bản là chuyện không thể.
“Tần Ngọc Linh, phiền cô tỉnh táo lại. Mấy chuyện này đều do bản thân Huyễn Nhiên tra ra. Cô đừng tự lừa mình dối người nữa, tôi không nói ra đã tận tình tận nghĩa rồi. Cho nên, nếu cô dám ngăn cản tôi, tôi cũng dám chính miệng thừa nhận tất cả những chuyện cô làm với Huyễn Nhiên đấy.
Suy cho cùng, hai người đúng là xứng đôi vừa lứa. Cả hai đều cắm sừng nhau, nhưng ngoài miệng lúc nào cũng nói yêu thương. Tôi nói này, hai người có thấy nực cười không vậy?”
“Tôi mặc kệ, cô nhất định phải đi giải thích với Huyễn Nhiên, anh ấy sẽ nghe lời cô nói.”
Thư Khả Như không nhịn được lùi về sau một bước. Rốt cuộc, cô ấy có năng lực gì có thể khiến Huyễn Nhiên nghe lời mình chứ?