Thư Khả Như sững sờ, cô ấy vẫn chưa quên đi anh ta sao? Chuyện này làm sao có thể chứ?
Cô ấy đã quên đi anh ta từ lâu rồi được không?
Người đàn ông cặn bã Chu Ngọc đó có gì đáng để nhung nhớ chứ?
Ít ra thì cô ấy đã làm quen trong khoảng thời gian này rồi, không còn nghĩ đến một người đàn ông như vậy nữa, hai người cũng có cuộc sống riêng của mình, hơn nữa hôm đó cũng đã nói thẳng ra hết rồi.
Giữa họ không còn bất kỳ khả năng nào nữa, sau khi xa nhau thì tự ai nấy sống.
Mong rằng sau này sẽ không còn tiếp xúc gì nữa, bởi vì chỉ có như vậy thì mới có thể quên đi một cách triệt để hơn.
“Cậu nói bậy bạ gì thế? Tớ đã quên đi anh ta từ lâu rồi, cậu làm sao biết tớ không quên đi anh ta chứ? Tớ thực sự đã quên đi anh ta rồi.”
Nghe thấy như vậy, Tôn Tử Phàm và Tô Cảnh Nhạc nhìn nhau, cầm điều khiển từ xa ở bên cạnh lên nhấn tạm dừng.
Đặt tay cầm chơi game trên tay xuống, cả hai cùng lúc quay lại nhìn cô ấy.
Động tác ăn khoai tây chiên của Thư Khả Như cũng chậm lại, hình như cô ấy không có nói sai gì cả, nhưng tại sao ánh mắt của hai người này lại quái lạ như thế?
Những gì cô ấy vừa nói cũng không có sai mà, cô ấy quả thực đã quên… Chu Ngọc rồi!
Khi nói ra những lời này thì Thư Khả Như ngẫm lại, hình như đúng là có gì đó không ổn.
Cô ấy luôn miệng nói rằng đã quên và đã quên, nhưng họ cũng đâu nói là ai, điều đầu tiên hiện ra trong đầu cô ấy chính là khuôn mặt của Chu Ngọc.
Nụ cười dần trở nên cứng đờ, cô ấy đang cố gắng quên đi anh ta rồi, cô ấy vẫn luôn không ngừng nói với bản thân rằng Chu Ngọc thực sự không có gì đáng để lưu luyến hết, những tổn thương mà anh ta đã mang lại cho mình là không thể xóa nhòa và cũng không thể quên được.
“Dì Khả Như, nói một đằng nghĩ một nẻo không phải là hành vi của một đứa trẻ ngoan đâu, vì vậy dì thực sự đã quên đi Chu Ngọc rồi sao? Nếu dì thực sự đã quên đi thì dì sẽ không nhấn mạnh với mọi người nhiều lần như vậy, cho nên câu trả lời chỉ có một cái.
Thực ra dì không có thực sự quên đi Chu Ngọc, dì chỉ là ngăn chặn chú ấy trong tiềm thức, nhưng chú ấy vẫn quanh quẩn trong lòng của dì và không thể mất đi.”
Sau khi nghe thấy như vậy thì trong mắt của Thư Khả Như lóe lên vài cái, cầm coca bên cạnh lên muốn uống để che giấu sự chột dạ trong lòng.
Nhưng nếu Tô Cảnh Nhạc không nhắc cô ấy thì có lẽ cô ấy đã lấy ly nước của cậu bé rồi.
“Dì Khả Như, coca của dì ở bên kia, cái dì hiện đang cầm trên tay là ly nước của cháu vừa uống.”
Thư Khả Như: …
Nhanh chóng đặt ly nước của cậu bé xuống, cầm coca ở bên cạnh lên uống ừng ực.
Tôn Tử Phàm không khỏi nhìn cô ấy và nhỏ giọng nói: “Vì đã không quên được anh ta thì tại sao lại cố tình quên đi chứ? Cô càng muốn quên thì càng không thể quên được, nhưng khi cô không muốn quên thì giọng nói của anh ta sẽ ở trong tâm trí của cô và dần phai nhạt theo thời gian, sau đó mọi thứ sẽ trở lại dáng vẻ ban đầu.
Hai người sẽ trở thành những người xa lạ quen thuộc nhất của nhau, hoặc là sau này sẽ vô tình chạm mặt nhau, nhưng lúc đó hai người đã là hai đường thẳng song song không cắt nhau rồi.”
Hai đường thẳng song song không cắt nhau sao?
Bây giờ đã là như vậy rồi.
Cô ấy cố gắng làm việc mỗi ngày, cố gắng để bản thân trở nên bận rộn, như vậy thì sẽ không có thời gian nghĩ đến những chuyện khác.
Cũng không có thời gian nhớ đến người đàn ông đó.
Anh ta không có xuất hiện trong khoảng thời gian này, cô ấy vốn dĩ nghĩ rằng mình đã gần như quên đi rồi, nhưng khi có người vô tình nhắc đến thì trong đầu cô ấy toàn là anh ta.
Những vết thương và đau khổ cũng là anh ta!
Nhìn sắc mặt của Thư Khả Như thì Tôn Tử Phàm biết được cô ấy đúng là vẫn chưa quên đi Chu Ngọc.
Thư Khả Như ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn Tôn Tử Phàm rồi nói: “Vậy anh nói cho tôi biết làm sao mới có thể quên đi một người một cách tốt hơn? Tôi thực sự rất muốn quên đi anh ta, nhưng khi chỉ có một mình thì những ký ức của ngày xưa cứ không ngừng ùa về trong tâm trí, cảm giác đó thực sự rất tệ.”
“Cô không có nghe thấy những lời tôi vừa nói sao?”
Hả!
Những gì anh ta vừa nói chính là đừng cố tình quên đi, cứ để tự nhiên quên đi.
Cũng lâu rồi, không có gì là không thể quên được.
Cũng đã nói thời gian là liều thuốc thánh chữa bệnh tốt nhất, có một số người nói rằng sẽ được chữa lành theo thời gian, nhưng lại ít ai biết rằng những người nói được chữa lành đó chẳng qua người mà họ nhớ đã để ở trong đáy lòng, không nhớ đến và cũng không nhắc đến mà thôi.
Bởi vì một người rời đi, người kia sẽ cảm thấy giống như một cơn mơ vậy, đó là một cơn mơ rất chân thật, chỉ là đã tỉnh dậy mà thôi.
Thư Khả Như cười: “Nói giống như thật vậy, hai người vẫn nên tập trung chơi game đi, tôi nghe nói hình như Tôn Tử Phàm anh đây chưa từng hẹn hò phải không?”
Tôn Tử Phàm: …
Còn có thể trò chuyện vui vẻ với nhau sao?
Tại sao lại chọc vào nỗi đau của anh ta chứ?
Lẽ nào cô ấy không biết chọc vào nỗi đau của người khác là điều đáng xấu hổ nhất sao?
“Tôi không phải chưa từng hẹn hò, mà là tôi không muốn hẹn hò thôi, hẳn cô cũng biết lý do tại sao tôi không hẹn hò là gì mà, chuyện rõ ràng như vậy thì không cần tôi phải nói nhiều nữa.”
Nghe vậy, Thư Khả Như vô thức liếc nhìn về phía nhà bếp, người phụ nữ tóc ngắn đeo tạp dề đang xào rau đó thậm chí đến cái lưng cũng khiến người ta cảm thấy lạnh lùng.
Cô ấy cũng biết Tôn Tử Phàm và Tô Thanh Anh là bạn thân từ thuở nhỏ, nhưng chắc chắn là có lý do khiến hai người không thể đến với nhau, chẳng phải Nguyễn Hạo Thần đã xen lẫn trong đó sao?
Sau khi trở về nước thì Thư Khả Như đã phát hiện rằng thực ra Tô Thanh Anh là một người phụ nữ miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo, sự căm hận mà cô nói là vì cô yêu quá nhiều, yêu càng sâu đậm thì căm hận càng nhiều.
Câu nói này không bao giờ sai cả.
Vì vậy cô ấy cảm thấy Tôn Tử Phàm cứ chờ đợi như thế là không có kết quả gì.
“Tại sao anh không thử thích những người phụ nữ khác chứ? Nếu Tiểu Anh thực sự thích anh thì đã ở bên cạnh từ lâu rồi, mà không phải đợi đến bây giờ.”
Ánh mắt của Tôn Tử Phàm không khỏi ảm đạm đi vài phần, thậm chí đến người ngoài cũng nhìn ra Tiểu Anh thực ra không thích anh ta, với lại bản thân anh ta cũng biết Tiểu Anh thực sự không thích anh ta, chỉ xem anh ta như một người anh trai mà thôi.
Thực ra nói như vậy rất khiến người ta tổn thương, nhưng tổn thương thì có thể làm gì chứ?
Không phải mọi thứ cũng là cam tâm tình nguyện sao?
Tô Cảnh Nhạc ở bên cạnh lắng nghe, thế giới của người lớn đúng là không phải phức tạp dạng vừa, những chuyện của trẻ con rất đơn giản, nhưng hôm nay cậu bé đã nhìn thấy rất nhiều chuyện phức tạp như thế.
Cho nên cậu bé làm sao có thể còn đơn giản được nữa chứ?
“Cho dù tôi đã biết được kết cục, nhưng tôi vẫn không nhịn được muốn thử xem, lỡ như thực sự có phép màu thì sao?”
“Daddy, bố cứ chờ đợi mẹ của con thực sự là đáng sao? Bố cũng lớn tuổi rồi, ông nội Tôn vẫn luôn rất lo lắng việc cưới xin của bố, ông ấy ngày nào cũng làm lụng vất vả và cũng rất lo lắng nhà họ Tôn không có người nối dõi.”
Mí mắt của Tôn Tử Phàm nhảy lên một cái, ông cụ lại nói những chuyện này với một đứa nhóc sao?
Không nên chứ!
Khẽ liếc nhìn cậu bé qua khóe mắt, sâu xa nói: “Không phải vẫn còn có con sao? Cho dù sau này bố không có con cái thì sao chứ, không phải vẫn còn có con sao?”