Thế nhưng, Tô Thanh Anh lại dám làm như vậy, thế thì cũng đừng trách cô ta không khách sáo.
Xem ai mới là kẻ cười đến cuối cùng?
Tô Thanh Anh khoanh tay trước ngực nhìn cô ta, khẽ cười nói: “Nếu như cô khó chịu khi nhìn thấy tôi, thì có thể trực tiếp ra tay. Ánh mắt của cô bây giờ thật sự khiến người ta cảm thấy đáng sợ. Nhưng tôi không bao giờ sợ cô đâu.
Lúc trước, cô còn khá nhiều thủ đoạn, sao bây giờ không tiếp tục sử dụng thế thế? Lẽ nào đã giở ra hết rồi ư?”
“Tô Thanh Anh, cô đừng đắc ý quá sớm. Bây giờ vẫn chưa biết ai là người cười tới cuối cùng đâu? Chúng ta cứ chờ xem!”
Tô Thanh Anh thờ ơ nhìn cô ta, dù sao cô cũng không biết ai là người có thể cười đến cuối cùng.
Nhưng kẻ ngã xuống chắc chắn không phải là cô!
Vốn dĩ Lâm Tiêu xoay người định bỏ đi, nhưng dường như nhớ tới điều gì đó?
Cô ta lại quay trở về, trong mắt thoáng hiện vẻ độc ác.
Như thể một con rắn độc, khiến người ta thầm sợ hãi.
Nhưng Tô Thanh Anh nhất quyết không sợ, cũng không hề sợ hãi.
“Tô Thanh Anh, cô cũng biết thủ đoạn của tôi tàn nhẫn và độc ác nhường nào. Lẽ nào cô không sợ tôi sẽ ra tay với đứa con trai kia của cô à? Đó là con trai của Thần cũng là cái gai trong lòng tôi, mà cô cũng vậy.”
Tô Thanh Anh nghe thấy những lời này, nụ cười dần cứng đờ trên khuôn mặt, cuối cùng từ từ trở nên lạnh lẽo.
Sát ý trong đáy mắt dần lan tràn, ánh mắt ấy như thể giết chết Lâm Tiêu bất cứ lúc nào.
Đây rõ ràng là chuyện giữa hai người họ, nhưng cô ta lại cố tình xả lên người đứa bé. Vậy thì cô không thể nhẫn nhịn điều này được nữa.
Cô ta muốn làm gì cũng được, duy nhất không thể tổn thương đến đứa trẻ.
Cô chậm rãi đi tới chỗ cô ta, ánh mắt nhìn chăm chú lên khuôn mặt cô ta, không hề dịch chuyển.
“Lâm Tiểu, nếu cô dám động tới con tôi, tôi sẽ khiến cô rơi xuống mười tám tầng địa ngục không được đầu thai.”
“Ha ha!”
Lâm Tiêu nghe thấy câu này, không nhịn được cười rộ lên mấy tiếng.
“Tô Thanh Anh, nếu thật sự có mười tám tầng địa ngục thì tôi đã xuống đó từ lâu rồi. Sao còn có thể chờ đến tận bây giờ chứ? Lẽ nào cô không biết, tai họa sống ngàn năm ư?
Vì vậy, cô nhất định phải bảo vệ tốt con của mình đấy. Nhỡ đâu ngày nào đó tôi phát điên, sẽ không nhịn được mà bắt nó tới, sau đó hành hạ nó đủ kiểu đấy...”
“Bốp!”
Tô Thanh Anh không hề do dự tặng cô ta một bạt tai lên mặt, cô không nghe nổi những lời gây hại cho con.
Lâm Tiêu che nửa bên mặt của mình lại, ánh mắt vẫn luôn nhìn thẳng vào Tô Thanh Anh. Đôi môi đỏ mọng giương lên, mỉm cười đầy hung ác.
Đúng vậy, đứa bé chính là vảy ngược của Tô Thanh Anh.
Nếu có thể, sau này cô ta không ngại lấy ra lợi dụng một chút.
Chỉ cần cô ta bắt đứa bé đi, như vậy người cười đến cuối cùng nhất định là mình.
Tuy nhiên, bây giờ vẫn chưa vội, để Tô Thanh Anh thân bại danh liệt, bị xã hội chửi rủa trước đã.
“Tô Thanh Anh, tốt nhất cô hãy nhớ kỹ cho tôi, bảo vệ con cô cho tốt. Đừng để nó đi lạc, nếu không nhất định sẽ xảy ra hậu quả cô không thể tưởng tượng nổi đâu!”
Tô Thanh Anh lập tức túm lấy cổ áo cô ta, kéo về phía trước.
“Lâm Tiêu, tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám đụng đến một cọng tóc của con tôi, thì tôi không chỉ để cô rớt xuống mười tám tầng địa ngục đâu. Tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết, không tin cô cứ thử xem.”
Lâm Tiêu dùng sức đẩy cô ra, sau đó trợn mắt khinh thường: “Thử thì thử, cô thật sự cho rằng tôi sẽ sợ cô hả? Trước kia, cô không đấu lại tôi huống chi là bây giờ? Lúc trước không thắng nổi thì hiện tại càng không!”
Tô Thanh Anh mím chặt môi đỏ, nhìn chằm chằm cô ta nhưng không lên tiếng.
Hôm nay, thái độ của Lâm Tiêu hơi khác thường, tại sao lại cố ý khiêu khích cô bằng lời lẽ?
Không khỏi cũng quá kỳ lạ một chút.
Cuối cùng, Lâm Tiêu không nói thêm gì nữa, trực tiếp xoay người bỏ đi.
Buổi tối, Tô Thanh Anh trở về nhà, đã trông thấy trên bàn tất cả đều là vỏ hộp cơm, đuôi mắt không khỏi giật vài cái.
Sao cô lại quên mất Tôn Tử Phàm hoàn toàn không biết nấu cơm nhỉ? Lúc còn ở Mỹ, chỉ vì làm cơm chiên trứng, mà suýt chút nữa anh ta đã làm nổ tung phòng bếp.
Kể từ lần đó, cô không dám để anh ta bước vào phòng bếp nữa.
Mà chính anh ta cũng không có tự tin để đi vào.
Phòng bếp là một chiến trường thực sự đáng sợ!
Một lớn một nhỏ từ trên lầu đi xuống, lúc nhìn thấy Tô Thanh Anh, họ lập tức sửng sốt.
Tôn Tử Phàm hút một ngụm khí lạnh, đuôi mắt nhìn về đống vỏ hộp cơm trên bàn, bất giác nuốt nước miếng.
Anh ta luôn cảm thấy trong lòng không yên, tự dưng nhịp tim tăng nhanh?
Là bởi vì rung động ư?
Không, là vì sợ hãi!
“Mommy, mẹ về rồi à, Tiểu Bảo rất muốn ăn cơm mẹ nấu, bây giờ bụng con đã rất đói.”
Tô Thanh Anh nhướng mày, hoàn toàn không tin mấy lời nhảm nhí này của con trai.
“Tất cả đống vỏ hộp trên bàn đều là để trang trí đúng không?”
Thằng nhóc này còn đang bị ốm phải uống thuốc, sao lại có thể ăn mấy thứ như KFC, McDonald, gà rán được chứ?
“Tiểu Anh, em nghe anh giải thích, chuyện không phải như em đã nghĩ đâu. Chẳng qua, bọn anh đói bụng quá, nên anh mới gọi mấy thứ này. Sau đó, Tiểu Bảo ăn cháo trắng, anh cũng không dám để thằng bé ăn những đồ này.”
Tô Thanh Anh nghe thấy vậy, lúc này sắc mặt mới dịu đi đôi chút.
Tô Cảnh Nhạc vừa mới bớt sốt, vẫn đang uống thuốc nên không thể ăn mấy thứ này.
Cũng may là Tôn Tử Phàm không để cậu bé ăn, nếu không ăn xong thì đống thuốc kia đổ sông đổ bể hết.
“Mommy, mẹ không biết bố quá đáng đến mức nào đâu. Bố ăn nhiều thịt như vậy, sau đó chỉ gọi cho con một bát cháo trắng, để con uống chống đói.”
Tô Thanh Anh ngồi xổm xuống nhìn cậu bé, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.
“Tiểu Bảo, chờ con uống thuốc xong, sau đó có thể ăn mấy thứ này. Vì vậy, bây giờ con chịu khó một chút được không?”
Tô Cảnh Nhạc ngoan ngoãn gật đầu.
Thật ra, không phải cậu bé nhất định phải ăn mấy thứ này cho bằng được. Trước kia lúc ở Mỹ, cậu bé cũng đã ăn chán chê rồi.
Chẳng qua bây giờ, cậu đang tỏ ra đáng thương với mommy của mình. Để cuộc sống tương lai của bản thân có thể trở nên muôn màu muôn vẻ đôi chút. Mà không phải lo lắng chính mình vừa đi ra ngoài sẽ xảy ra chuyện gì đó.
“Vậy được rồi, con chịu khó nhịn một chút, bây giờ mẹ lập tức đi nấu cơm cho con.”
“Này, Tiểu Anh, nhân tiện em nấu luôn một phần cho anh nhé.”
“Chẳng lẽ anh không có tay à? Chính mình không biết nấu ư?”
Tôn Tử Phàm thành thật lắc đầu.
Chính là anh ta có tay cũng không biết nấu!
Hai tiếng sau.
Sau khi Tôn Tử Phàm và Tô Cảnh Nhạc ăn uống no nê, thì nằm trên sô pha.
Tô Thanh Anh đi tới ngồi đối diện với bọn họ.
Cô nhìn cả hai với vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Hôm nay, lúc em và Lâm Tiêu trò chuyện đôi câu. Bây giờ, cô ta đã biết Tiểu Bảo là con của Nguyễn Hạo Thần. Hơn nữa, em cảm thấy thần kinh của cô ta đã rơi vào trạng thái điên khùng.
Hôm nay, khi cô ta nói với em rằng phải bảo vệ tốt cho Tiểu Bảo, nếu không có thể vừa lơ đãng, sẽ không thấy con đâu. Đến lúc đó, cô ta sẽ nghĩ đủ mọi cách hành hạ nó.
Với tính cách của Lâm Tiêu thì rất có thể cô ta sẽ làm ra loại chuyện này. Vì vậy, bây giờ em đang khá lo lắng Tiểu Bảo sẽ xảy ra chuyện gì đó, chắc chắn em sẽ chết.”
“Mommy, mẹ đừng lo lắng, Tiểu Bảo nhất định sẽ chăm sóc tốt cho mình. Mẹ chỉ cần phụ trách ở bên ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, còn con có trách nhiệm ở nhà xinh đẹp như hoa.”