Khi Tô Cảnh Nhạc vừa tròn bốn tuổi, tình cờ thấy anh ta đang sử dụng kỹ thuật hacker, vì thế bèn đòi theo anh ta học hỏi.
Tôn Tử Phàm vui vẻ đồng ý, anh ta cảm thấy cậu vẫn còn bé, muốn học kỹ thuật hacker còn khó hơn lên trời. Điều quan trọng là cậu bé vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ về các mặt của máy tính, sao có thể học được kỹ thuật này?
Tôn Tử Phàm cũng chỉ cho rằng Tô Cảnh Nhạc ham vui mà thôi. Nhưng cho đến một hôm, anh ta bước vào phòng của cậu bé, phát hiện ra có rất nhiều sách công nghệ và lập trình máy tính. Anh ta từ từ nhận ra chuyện này không hề đơn giản như vậy.
Có tất cả mọi thứ từ mới đầu cho đến khó.
Về sau, Tôn Tử Phàm bắt đầu thử dạy Tô Cảnh Nhạc kỹ thuật hacker, không ngờ cậu bé lại học nhanh đến vậy, hoàn toàn không cần dạy nhiều, chính cậu bé tự mày mò rất nhanh.
Có thứ anh ta chẳng cần nói gì, Tô Cảnh Nhạc đã tự hiểu. Hơn nữa, lúc đã quen tay tốc độ còn cực mau.
Cũng kể từ lúc đó, Tôn Tử Phàm bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.
Anh ta tự nhủ với bản thân rằng đây là đứa bé bốn tuổi, có bộ não siêu phàm, học một biết mười, nhìn qua là nhớ.
Vì vậy, cậu bé mới có thể học được những điều cơ bản của kỹ thuật hacker lẹ như vậy. Hơn nữa, độ khó ngày càng cao, cậu bé cũng đều có thể điều khiển một cách thoải mái.
Lần đầu tiên họ hợp tác với nhau chính là lần vượt tường lửa của Tập đoàn Nguyễn Thị, còn suýt chút nữa bị phát hiện sau khi trở về nước.
May là thằng bé rút lui kịp thời, nếu không thật sự rất có thể bị Nguyễn Hạo Thần tóm được, đến lúc đó lại rắc rối to.
Tô Cảnh Nhạc thấy Tôn Tử Phàm nhìn mình chăm chú đến mức thẫn thờ, không khỏi hơi ghét bỏ.
“Daddy, con biết mình rất đẹp trai, nhưng bố cũng đừng nhìn chằm chằm vào con bằng ánh mắt như vậy, được không? Người ta cũng sẽ xấu hổ đó!”
Tôn Tử Phàm vội vàng thu lại suy nghĩ của mình, khóe mắt không tự chủ được giật giật.
Thằng nhóc thối này đang nói gì thế?
Biết mình đẹp trai à?
Rõ ràng vẫn là một chiếc bánh bao thịt còn chưa nảy nở, lại dám nói mình đẹp trai.
Có phải mắt có vấn đề rồi không?
“Tiểu Bảo, lẽ nào mommy của con không nói với cho con biết à? Trẻ con quá tự luyến không phải là một chuyện tốt đâu.”
“Daddy, đừng có lúc nào cũng lấy mommy của con ra để dọa con được không? Mommy của con dạy con rất nhiều thứ, con đều hiểu những đạo lý đó. Nhưng bản thân con vốn thông minh, thật sự cũng hết cách. Dù sao đây là bẩm sinh, muốn ngăn cũng không được, đúng không?”
Tôn Tử Phàm: “...”
Dường như lời này còn khá có lý.
Tuy nhiên, sao anh ta lại có cảm giác bị cậu nhóc này mang trật nhỉ?
“Tiếp theo, chúng ta nên bàn cách làm thế nào để phá giải mật khẩu của chiếc USB này một chút, con thấy mật khẩu này rất phức tạp.
Tôn Tử Phàm nghe xong, chuyển dời tầm mắt trở lại màn hình máy tính.
Anh ta nhíu chặt mày lại, nhổ USB từ máy tính ra cầm trong tay quan sát tỉ mỉ.
Bây giờ, anh ta tạm thời vẫn chưa có cách nào, độ khó của mật khẩu này cũng tương đương với mức khó nhất mà anh ta từng gặp trên thế giới. Nếu như là hacker bình thường hoàn toàn không biết nên bắt tay từ đâu.
Bởi vì bên trong đó thật sự quá mức phức tạp, cho dù anh ta là hacker số một thế giới, đều không thể nào xử lý được mật khẩu này ngay lập tức.
Điều quan trọng là đối phương còn cài đặt thêm tính năng theo dõi trong mật mã, càng tăng độ khó phá giải mật khẩu.
“Tiểu Bảo, chúng ta không thể hành động hấp tấp. Thế lực của đối phương còn khá lớn, cho nên lúc chúng ta phá giải cần phải cẩn thận, hơn nữa cần lên kế hoạch tỉ mỉ mới được.
Nếu không, thật sự rất khó thắng nổi hacker của đối phương, con có bao nhiêu tự tin vào IP giả của mình vậy?”
Tô Cảnh Nhạc lắc đầu.
Trên khuôn mặt bánh bao nhỏ thoáng hiện lên vẻ buồn bã. Điều này khiến cậu bé nhớ tới lần họ cùng nhau bắt tay tấn công Tập đoàn Nguyễn Thị. Lúc đó, cậu bé dùng Ip giả, nếu không phải Tôn Tử Phàm kịp thời ra tay giúp đỡ, thì rất có thể đã bị lộ IP thật của mình rồi.
Lần đó thật sự rất nguy hiểm.
“Đối phương là cao thủ tài giỏi bậc này, cho nên con cũng không chắc chắn nắm.”
Không chắc chắn lắm?
Lúc cậu bé nói ra lời này, thật ra Tôn Tử Phàm đã có chút nói không nên lời.
Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ ranh!
Anh ta cảm thấy thật khinh thường với những gì mình đã nghĩ lúc trước.
Dù có tài giỏi đến đâu, Tô Cảnh Nhạc vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi, không thể mong chờ vào kỹ thuật hacker cao siêu nhường nào. Rốt cuộc, cậu bé cũng mới học mấy tháng, đạt được trình độ này đã rất không tồi.
“Thôi quên đi, để bố tự nghiên cứu là được, còn có đã tới giờ con uống thuốc rồi.”
“Mommy nói trước khi uống thuốc phải ăn đã, nếu không uống xong sẽ rất dễ bị đói bụng.”
Trước khi uống thuốc nhất định phải ăn gì ấy hả?
Trước kia, anh ta cũng chưa từng thấy mình gặp phải vấn đề này. Trước giờ, lúc uống thuốc đều ực một ngụm, mặc kệ có ăn đồ gì hay không.
“Daddy, người ta muốn ăn cơm chiên trứng do bố làm.”
Tô Cảnh Nhạc cười hì hì nói.
Trên khuôn mặt bánh bao đáng yêu kia hiện lên vẻ hả hê khi người gặp họa.
Nhắc tới chuyện cơm chiên trứng này, Tôn Tử Phàm không khỏi nhớ tới vụ việc quan trọng khi lần trước mình rang cơm, suýt chút nữa đã làm nổ tung phòng bếp.
Từ sau lần đó, anh ta cũng không dám bước vào phòng bếp nữa. Tôn Tử Phàm phát hiện phòng bếp thật sự là một nơi đáng sợ.
Đối với anh ta thì rất đáng sợ, nhưng đối với một số đầu bếp mà nói, phòng bếp là nơi họ yêu thích nhất.
Tôn Tử Phàm ngượng ngùng mỉm cười.
“Cục cưng ngoan, chúng ta đừng nhắc đến những chuyện đã qua được không? Như vậy sẽ có vẻ trông bố rất thất bại.”
“Vậy được rồi, hay là chúng ta gọi cơm hộp đi.”
“Gọi cơm hộp bên ngoài không vệ sinh cho lắm. Nếu để mẹ con biết bố cho con ăn cơm hộp, thì bố thật sự sợ cô ấy sẽ lột một lớp da của mình đấy.”
Tô Cảnh Nhạc có chút không thốt lên lời, đã không biết nấu cơm thì thôi, gọi cơm hộp bên ngoài lại chê mất vệ sinh, vậy chẳng bằng ra ngoài ăn cho xong.
Khuôn mặt nhỏ nhìn anh ta đầy tủi thân, bây giờ cũng giữa trưa rồi. Chiếc bụng nhỏ đã đói từ lâu, kết quả mãi đến bây giờ còn chưa có gì lót dạ.
Cậu bé thật sự tủi thân.
Nếu cậu bé ở nhà một mình, thì nhất định sẽ không do dự gọi cơm hộp bên ngoài.
Nhưng bây giờ lại có một người đàn ông không biết làm cơm nhưng chê cơm hộp mất vệ sinh, cậu bé thật sự khó xử.
“Thôi, thôi, bố dẫn con ra ngoài ăn nhé, được không?”
“Daddy, chúng ta gọi cơm hộp đi, ở trong nhà an toàn hơn. Nếu ăn bên ngoài, con sợ người ta phát hiện dấu vết của ba sẽ xách súng tới giết đó.”
Ừm... Hình như nói rất có lý.
Hình như bên ngoài thật sự khá nguy hiểm, quả thật gọi cơm hộp là một sự lựa chọn không tồi.
Tô Thanh Anh và Tần Lâm dùng bữa xong, trực tiếp rời khỏi.
Cô còn có việc phải làm, không thể nào dành thời gian cả ngày cho vị ảnh đế Tần Ca này, đúng không?
Đối với cô mà nói, thời gian chính là tiền bạc, cho nên cô không thể lãng phí nhiều tiền một cách vô ích như vậy được.
Lúc Tô Thanh Anh trở lại công ty thì đã buổi chiều.
Hễ Lâm Tiêu vừa nhìn thấy cô, luôn bất giác cảm thấy oán hận.
Đều tại cô, nên cô ta mới mất đi hết thảy mọi thứ, bao gồm cả Nguyễn Hạo Thần.