Chẳng lẽ đứa bé kia là của Nguyễn Hạo Thần? Nếu không tại sao thái độ của anh lại kỳ lạ như vậy?
Không phải thế đâu!
Cô ta nhanh chóng ổn định tâm trạng hoảng loạn của mình rồi bước ra.
“Thần…”
Lâm Tiêu khẽ gọi một tiếng, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn lên người cô ta.
Chỉ thấy cô ta tỏ vẻ yếu ớt, khóe mắt còn vương chút ánh nước.
Thư Khả Như không khỏi nhíu mày, cảm giác mà Lâm Tiêu mang đến cho cô ấy giống hệt cảm giác mà Tần Ngọc Linh mang lại, đều là bạch liên hoa đẳng cấp cao. Thế nhưng, đám đàn ông đều mê mệt dáng vẻ này của bọn họ, ai cũng không ngoại lệ.
Cái tên Nguyễn Hạo Thần này là thế, Chu Ngọc cũng như vậy.
Cô ấy từ từ bước tới, Tô Thanh Anh cũng đứng dậy. Tô Cảnh Nhạc được cô ôm trong lòng đã ngủ say, cô cẩn thận đưa thằng bé cho Thư Khả Như.
“Cậu bế thằng bế về phòng bệnh trước đi, tớ không muốn lát nữa làm ồn đến thằng bé.”
Thư Khả Như gật đầu.
Cô ấy ôm Tô Cảnh Nhạc đi vào phòng VIP.
Tô Thanh Anh đi đến bên người Tôn Tử Phàm, giọng điệu vô cùng dịu dàng.
“Vết thương của anh đã đỡ chút nào chưa? Muộn như vậy còn phiền anh chạy đến bệnh viện, em ngại quá.”
Tôn Tử Phàm mỉm cười nói: “Giữa chúng ta còn khách sáo gì chứ.”
Nói xong, anh ta cụp mắt xuống, đáy mắt xẹt qua một tia ảm đạm.
Lâm Tiêu cũng bước đến bên cạnh Nguyễn Hạo Thần, khoác tay anh.
“Hóa ra cô chính là Tô Khiết. Năm đó, nếu không phải cô muốn giết tôi thì Thần cũng không nổ súng với cô. Hơn nữa, tôi và Thần đã ở yêu nhau ngần ấy năm, tình cảm vô cùng sâu đậm…”
“Lâm Tiêu, cô câm miệng cho tôi!”
Đáy mắt Tô Thanh Anh tràn đầy vẻ ngoan độc, môi đỏ mím chặt.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào Nguyễn Hạo Thần rồi cười chế giễu: “Tình cảm của các người sâu đậm nên muốn kéo tôi vào à? Đúng là buồn cười, tốt nhất cô câm miệng lại cho tôi. Bây giờ chúng ta tính luôn thù mới hận cũ đi!”
Nguyễn Hạo Thần nhìn Tô Thanh Anh, không nói lời nào.
Anh lặng lẽ rút tay mình ra.
Anh liếc mắt về phía Lâm Tiêu: “Em đến bệnh viện làm gì?”
“Em, em có người bạn đang ở viện, vì thế em đến thăm một chút. Nhưng không ngờ lại gặp các anh ở đây, tình cờ nghe thấy mọi người nói chuyện.”
Nguyễn Hạo Thần nhìn cô ta với ánh mắt sâu thẳm, một lúc lâu anh mới dời tầm mắt.
Anh vẫn luôn biết bản thân mình đang làm gì, cô ta cũng hiểu rất rõ. Lâm Tiêu chính là mối tình đầu của anh, cũng là người phụ nữ bầu bạn với anh từ lúc bắt đầu cho đến giờ, cuối cùng lại vì anh mà mất đi thiên chức làm mẹ.
Anh hiểu rõ trong lòng mình cất chứa hình bóng ai.
Từ lâu, anh đã không còn tình cảm gì với Lâm Tiêu, chỉ còn cảm giác mắc nợ và áy náy. Nếu không, anh cũng không đồng ý đính hôn với cô ta.
Nguyễn Hạo Thần cũng biết rõ tâm tư của Lâm Tiêu. Cô ta vẫn luôn muốn trở thành cô dâu của anh. Anh cũng từng nghĩ, mình và Tô Khiết ly hôn, sau đó sẽ cưới cô ta làm vợ.
Nhưng trong lòng anh không muốn, cũng không đồng ý.
Cho đến ngày hôm đó, khi anh nổ súng vào Tô Khiết. Giây phút đó, hai chữ hối hận tràn ngập trái tim anh. Cảm giác đau đớn này đến quá mức vội vàng khiến anh không kịp chuẩn bị.
Tóm lại, anh đã hối hận rồi!
Anh đã từng nghĩ, nếu nhà họ Nguyễn không xảy ra trận hỏa hoạn kia, có phải tất cả mọi chuyện sẽ khác không?
“Tiêu Tiêu, chúng ta hủy hôn ước đi.”
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều nhìn Nguyễn Hạo Thần với ánh mắt bất ngờ, nhất là Lâm Tiêu. Vốn dĩ sắc mặt cô ta đã vô cùng tái nhợt, bây giờ càng trở nên nhợt nhạt hơn. Cô ta chưa từng nghĩ đến anh sẽ nói một câu như vậy.
“Thần, anh có biết anh vừa nói gì không? Khó khăn lắm chúng ta mới đi đến bước này, không dễ gì chúng ta mới có thể đính hôn. Anh lại vì cô ta mà hủy bỏ hôn ước với em? Có phải đứa bé kia có quan hệ gì với anh không?”
Nguyễn Hạo Thần im lặng không nói gì.
Tô Cảnh Nhạc chính là con trai của anh, đây là sự thật không thể phủ nhận.
Hơn nữa, anh cũng đã đồng ý với Tô Thanh Anh là sẽ giải quyết tốt mối quan hệ giữa mình và Lâm Tiêu. Nếu cô ta đã nghe thấy, chẳng bằng nhân dịp này giải quyết luôn cho xong.
Ba người trong một mối tình, đã định trước sẽ có một người bị tổn thương. Lúc trước là Tô Khiết không ngừng nhận lấy những tổn thương mà anh mang đến. Giây phút này, anh muốn bảo vệ cô.
“Tiêu Tiêu, em hãy bình tĩnh lại nghe anh giải thích một chút. Chuyện giữa chúng ta là không thể. Từ năm năm trước, cảm giác của anh với em chỉ còn lại sự áy náy.
Anh không còn tình cảm nào với em, cũng không có khả năng yêu lại từ đầu!”
Tô Thanh Anh và Tôn Tử Phàm nhìn chằm chằm vào Nguyễn Hạo Thần. Cô phát hiện anh là một người đàn ông vô cùng tàn nhẫn. Lúc anh yêu ai, cho dù người đó làm gì thì cũng đúng, có thể chiều chuộng, yêu bạn, thương bạn. Nhưng một khi không còn yêu bạn nữa, tên này thật sự tuyệt tình đến mức khiến người ta tuyệt vọng.
Nước mắt Lâm Tiêu rơi xuống, cơ thể không kìm chế được run lên, cô ta sững sờ nhìn Nguyễn Hạo Thần.
Sau đó, cô ta cất tiếng khàn khàn: “Thần, em đã trải qua biết bao nhiêu mùa xuân hạ thu đông cùng anh rồi? Khi chúng ta yêu nhau, anh đã đồng ý với em, không bao giờ để em phải chờ đợi anh lâu như vậy nữa. Anh từng nói, về sau em sẽ là bà Nguyễn của anh, cũng chỉ cưới một người là em thôi!”
Lúc cô ta nói ra câu cuối cùng, cảm xúc của cô ta trực tiếp sụp đổ.
“Anh cũng từng thề với em rằng sau khi nhà họ Nguyễn khôi phục, anh sẽ lập tức ly hôn với Tô Khiết rồi cưới em. Tuy nhiên trong trận hỏa hoạn đó, vì anh mà em đã phải nằm trên giường bệnh ba năm, nhưng quãng thời gian đó, anh lại yêu Tô Khiết!
Em đi theo anh nhiều năm như vậy, không cầu danh phận. Khó khăn lắm chúng ta mới đính hôn với nhau, bây giờ anh lại bảo em hủy bỏ hôn ước? Nguyễn Hạo Thần, rốt cuộc anh coi em là gì?
Em đã dành tất cả thanh xuân của mình cho anh. Kết quả anh lại đối xử với em như thế, anh không cảm thấy cắn rứt lương tâm à?
Vì anh, em đã chịu biết bao tổn thương. Em không hề oán hận, mà vẫn luôn nghĩ, làm sao mới có thể khôi phục sức khỏe của mình, đợi chúng ta kết hôn thì có thể sinh em bé rồi. Em vẫn đang lên kế hoạch cho tương lai của chúng ta, nhưng anh lại định chia tay.
Anh biết rõ là em không thể sống thiếu anh. Nếu không có anh thì em sống thế nào đây? Anh bảo em phải làm sao bây giờ?”
Tô Thanh Anh nhìn dáng vẻ khóc đến đứt gan đứt ruột của Lâm Tiêu. Cô không hề cảm thấy đồng tình, ngược lại còn thấy hơi hả hê.
Mới chỉ hủy bỏ hôn ước thôi, mà cô ta đã không sống nổi rồi. Nếu dứt khoát thật thì không muốn sống nữa à?
Năm năm trước, lúc cô ta thiết kế vụ bắt cóc kia rồi giá họa cho cô. Những gì cô ta nói khiến cô tức ói máu, cuối cùng còn bị hủy dung. Tuy đạn bắn không trúng vị trí trái tim, nhưng cô lại rơi xuống biển.
Mình đầy thương tích!
Cô còn chưa nói gì đấy, bây giờ cô ta lại ở đây giả bộ đáng thương cho ai xem thế?
Vốn dĩ cô cũng chưa định nói rõ mọi chuyện về đứa trẻ năm đó, định đợi đến lúc trả thù Nguyễn Hạo Thần xong rồi mới nói.
Để cho anh hối hận không nguôi!
Nhưng nếu Tôn Tử Phàm đã nói như vậy, cô cũng không cần phải che giấu gì nữa!
Hơn nữa, lần đó chẳng phải Lâm Tiêu cũng dùng chiêu này à?
Quan trọng nhất là Nguyễn Hạo Thần còn tin cô ta!
Cô nhìn Lâm Tiêu, trên mặt hiện lên nụ cười như có như không.
Lâm Tiêu, chúng ta còn nhiều thời gian!