Nếu không phải cô ta phái người đi theo Nguyễn Hạo Thần thì đến bây giờ cô ta cũng không biết. Hóa ra mối quan hệ của họ đã phát triển đến bước này rồi!
Đúng lúc người kia gọi tới, nói là hình như bên phía Tô Thanh Anh xảy ra chuyện gì đó. Bây giờ, cô đang vội vàng quay về thành phố Giang. Anh ta nghe trộm được hình như con trai Tô Thanh Anh bị bệnh, hiện tại vẫn đang ở bệnh viện.
Lâm Tiêu lập tức cầm đồ của mình đi đến bệnh viện. Cô ta cũng muốn nhìn xem, Nguyễn Hạo Thần thực sự không để ý muốn nuôi con thay người khác ư?
Một giờ sau, bóng dáng lo lắng của Tô Thanh Anh xuất hiện ở bệnh viện. Cô vội vàng liên lạc với Thư Khả Như để biết vị trí của họ.
Khi Tôn Tử Phàm nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần, nếu bây giờ anh ta không ôm Tô Cảnh Nhạc trong ngực, thì nhất định sẽ tiến lên, đánh anh một trận nhớ đời.
Tô Cảnh Nhạc nhìn thấy Tô Thanh Anh thì bật khóc, bả vai không ngừng run rẩy.
Dáng vẻ này khiến Tô Thanh Anh cực kỳ đau lòng, lảo đảo bước tới.
Bàn tay run rẩy của cô nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhỏ của cậu bé, vành mắt lập tức đỏ bừng.
“Cục cưng, mẹ xin lỗi, mẹ đến muộn rồi, bây giờ con đã thấy đỡ hơn chưa? Có còn khó chịu không?”
Tay cô dán trên trán cậu bé, vẫn còn rất nóng, chưa hết sốt!
“Mommy, con muốn mẹ ôm…”
Cô vội vàng đưa tay ra ôm lấy, dịu dàng dỗ dành cậu bé, không thể che giấu được vẻ lo lắng trên mặt.
Tôn Tử Phàm nhìn chằm chằm vào Nguyễn Hạo Thần. Anh ta đứng dậy bước đến trước mặt anh, khuôn mặt tuấn tú hơi vặn vẹo.
Hai tay đẩy Nguyễn Hạo Thần một cái, anh cũng không đánh trả. Chuyện này đúng là lỗi của anh, nếu anh không cưỡng chế, ép Tô Thanh Anh rời đi, thì đứa trẻ cũng không khóc đau lòng đến vậy.
Bây giờ cậu bé còn nhỏ như thế, khi bị ốm chắc chắn sẽ tìm Tô Thanh Anh đầu tiên, may là khoảng cách cũng không xa lắm.
“Nguyễn Hạo Thần, con mẹ nó! Sao anh giống như âm hồn bất tán vậy? Anh có thể rời xa cuộc sống của Tiểu Anh được không? Mỗi lần cô ấy gặp phải anh đều chẳng có chuyện tốt đẹp gì cả.
Năm năm trước đã vậy, hiện tại cũng thế!
Năm năm trước, anh và cái cô Lâm Tiêu kia hợp lại bắt nạt Tiểu Anh. Bây giờ, cô ấy vất vả lắm mới có thể sống lại, anh lại đến làm phiền cô ấy. Anh nói xem, mình có đê tiện không?”
Đây là lần đầu tiên Tôn Tử Phàm nói ra từ đê tiện này, trong lòng dâng lên sự ghê tởm cùng chán ghét.
Sau khi nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần, Tôn Tử Phàm cứ cảm thấy anh cực kỳ thích hợp với từ này.
“Chắc anh vẫn chưa quên đứa trẻ mà năm năm trước anh đã tự tay giết chết nhỉ? Mặc dù tôi và Tiểu Anh lớn lên bên nhau từ bé, thế nhưng sau khi cô ấy kết hôn, quan hệ giữa chúng tôi chỉ giống như anh em, dù rằng tôi vô cùng thích cô ấy.
Nhưng lúc ở bên nhau, chúng tôi chưa từng vượt quá quy củ nửa bước. Ngay cả nắm tay cũng chưa từng, chứ đừng nói gì đến chuyện này.
Là do anh uống rượu say không nhớ được mọi chuyện. Anh lại cho rằng tôi và Tiểu Anh xảy ra quan hệ. Tư tưởng và hành vi của anh thật khiến người ta cảm thấy buồn nôn!”
Tô Thanh Anh nghe mấy lời này, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.
Cô ôm chặt Tô Cảnh Nhạc vào lòng, vô thức đưa tay bịt chặt lỗ tai cậu bé. Cô không muốn con trai nghe thấy mấy chuyện này.
Đây cũng không phải chuyện là cậu bé nên nghe.
“Đủ rồi, các anh không cần nói thêm nữa. Chuyện đã qua có nhắc lại cũng không có ý nghĩa gì.”
Nhưng Nguyễn Hạo Thần lại không định bỏ qua chuyện này, Tôn Tử Phàm vừa nói gì?
Anh tự mình uống say, sau đó quên hết mọi chuyện?
Ý của Tôn Tử Phàm là anh và Tô Khiết xảy ra quan hệ, nhưng lại bị anh quên mất.
Con ngươi anh co rút lại, môi mỏng hơi run rẩy.
Sao có thể có chuyện này chứ?
Hai tay Nguyễn Hạo Thần nắm chặt cổ áo anh ta, vẻ mặt hung ác nham hiểm.
“Mày nói rõ cho tao biết, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Rốt cuộc những lời kia của mày có ý gì hả?”
Tôn Tử Phàm cười giễu cợt, nhìn vào mắt anh rồi nói: “Tôi có ý gì chẳng phải anh là người rõ nhất hay sao?
Nếu như anh không dám đối mặt với thực tế, tôi không ngại nói lại cho anh nghe một lần nữa. Năm năm trước, anh đã cho người trói Tiểu Khiết lên bàn mổ, để người ta tự tay giết chết đứa bé vô tội kia.
Đứa bé đó chính là con của anh. Có phải anh cảm thấy rất kích thích và bất ngờ không? Sau này, đứa bé cũng không còn nữa, có phải anh đã thở phào nhẹ nhõm không?”
Vẻ mặt Nguyễn Hạo Thần trở nên hung ác. Trong lòng không ngừng run rẩy, tràn đầy lo lắng và bất an.
Chẳng phải lúc ấy đã làm xét nghiệm DNA à?
“Mày lừa tao, lúc đó tao có cho làm xét nghiệm DNA. Kết quả chỉ giống nhau mười phần trăm, vậy sao mày lại nói đó là con của tao hả?
Tôn Tử Phàm, mày đang nói dối!”
Nghe thấy lời này, Tôn Tử Phàm không nhịn được cười, bây giờ đã biết trốn tránh và phủ nhận rồi à?
Chỉ sợ trong lòng anh không nghĩ như thế.
“Chẳng lẽ người ta không thể động chân động tay vào bản xét nghiệm DNA ư? Đối với bác sĩ mà nói, thay đổi một vài số liệu trong bản xét nghiệm DNA chỉ như một bữa ăn sáng. Nguyễn Hạo Thần ơi là Nguyễn Hạo Thần, không ngờ anh thông mình cả đời lại hồ đồ nhất thời như thế.
Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ đến điểm này ư? Hay là anh đã biết rõ nhưng vẫn cố chấp muốn xóa bỏ đứa bé này? Anh đã có Lâm Tiêu, vì vậy mới không muốn để Tiểu Khiết sinh đứa bé này?”
“Mày nói bậy!”
Nguyễn Hạo Thần bất giác nhìn về phía Tô Thanh Anh, thấy vẻ mặt lạnh băng của cô thì càng cảm thấy bất an trong lòng.
Sự kiên định trong lòng anh dần sụp đổ. Vậy là đứa trẻ mà lúc trước anh đã ép cô xóa bỏ chính là con của anh, chứ không phải của Tôn Tử Phàm!
“Hơn nữa, khi đó anh còn nói, Tiểu Khiết không xứng sinh con cho anh. Có phải anh đã từng nói những lời này hay không?”
Nguyễn Hạo Thần im lặng, đúng là anh đã từng nói những lời này.
“Những năm này, tôi vẫn luôn chăm sóc cho Tiểu Khiết. Thế nhưng quan hệ giữa chúng tôi vẫn là bạn bè như trước, còn anh và Lâm Tiêu thì sao? Bây giờ quan hệ giữa anh và cô ta chính là vợ chồng chưa cưới. Anh có tư cách gì đến quấy rầy cuộc sống của Tiểu Anh đây?”
“Tao yêu Tô Khiết, Tô Khiết là của tao, tao yêu cô ấy!”
Nguyễn Hạo Thần đột nhiên gầm nhẹ một tiếng.
Tôn Tử Phàm nghe thấy lời này, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Lúc anh ta đang định mở miệng nói gì đó, giọng nói của Tô Thanh Anh đột nhiên vang lên.
“Nguyễn Hạo Thần, nếu tôi không nhớ lầm, năm đó anh và Lâm Tiêu cũng đã có con rồi. Nhưng lúc ở bờ biển, con của cô ta đã bị tôi đạp mất mà thôi.
Trước khi chúng ta ly hôn, anh và Lâm Tiêu đã có con rồi. Lời yêu đầu môi chót lưỡi của anh là yêu tôi theo cách này ư?
Dẫm đạp tất cả tình yêu của tôi dưới chân, tổn thương người mà tôi quan tâm và yêu thương. Nếu anh yêu tôi như vậy, vậy thì xin lỗi, tình yêu của anh tôi không chấp nhận nổi.”
Bọn họ không hề phát hiện Lâm Tiêu đang trốn ở góc rẽ của hành lang. Trên mặt cô ta vô cùng kinh ngạc, ánh mắt trở nên ngây dại.
Tô Khiết vẫn chưa chết!
Tin tức này hoàn toàn nổ tung trong đầu cô ta, bỗng chốc cô ta không suy nghĩ được gì cả.
Cô ta cần một thời gian để tiêu hóa tin tức này. Tô Thanh Anh chính là Tô Khiết, hơn nữa bây giờ Tô Khiết còn có một đứa con?
Vừa rồi Tôn Tử Phàm cũng đã nói, anh ta chưa hề chạm vào Tô Thanh Anh. Vậy rốt cuộc đứa trẻ này là của ai?
Một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu cô ta…