"Cô với Tô Khiết rất giống nhau đều muốn chia rẽ chúng tôi. Có phải tôi với nhà họ Tô có thù oán gì, nên các người mới tìm đủ mọi cách để chia rẽ tôi và Hạo Thần?"
Giọng nói của Lâm Tiêu rất lớn, lập tức thu hút ánh mắt tò mò của nhiều người.
Tô Cảnh Nhạc vừa nhìn vẫn luôn cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc. Dường như đã từng diễn ra ở nơi nào đó, cũng giống hệt như vậy!
Ồ, cậu nghĩ ra rồi, lúc bọn họ ở cùng daddy Tôn Tử Phàm.
Tô Thanh Anh mỉm cười không hề che giấu, cũng không bận tâm đến ánh mắt của những người này.
"Cô Lâm, cô không cảm thấy mình rất nực cười à? Cô có thể chen chân vào hôn nhân của người khác, tại sao lại không đồng ý để người khác dây dưa với vị hôn phu của mình?
Tuy tôi đã có con trai nhưng tôi thấy mình xinh hơn cô rất nhiều. Hơn nữa, chồng sắp cưới của cô lại tình nguyện nuôi con trai hộ người khác. Cô có tư cách gì mà nói như vậy chứ?
Vì vậy, nếu cô không hài lòng, cô có thể nói với chồng sắp cưới của mình, mà không phải nói với tôi."
Giây phút này, Lâm Tiêu nhìn nụ cười của Tô Thanh Anh. Trong lòng chỉ ước gì lập tức xé nát mặt của người kia ra, đúng là một con hồ ly tinh, chuyên dụ dỗ đàn ông!1
Con trai đã lớn như vậy, còn nghĩ đến chuyện dụ dỗ chồng sắp cưới của người khác, quả thực đáng chết!
Lâm Tiêu cố hết sức để bình tĩnh lại, sau đó nhìn cô cười nói: "Không phải là chồng cô là Tôn Tử Phàm hả? Cô dẫn theo con của anh ta đi dụ dỗ người đàn ông khác, chẳng lẽ anh ta không tức giận ư?"
Tô Thanh Anh không trả lời, nhưng mỉm cười thần bí với Lâm Tiêu, đến bây giờ cô ta vẫn chưa biết lai lịch của cô. Cho nên cô ta cũng sẽ không nghi ngờ rốt cuộc Tô Tiểu Bảo là con của ai, như vậy trò chơi này mới càng thú vị.
Hơn nữa cho tới bây giờ, cô chưa từng nói Tô Tiểu Bảo là con của Tôn Tử Phàm, tất cả đều là do cô ta tự suy đoán mà thôi.
Nguyễn Hạo Thần cau mày đứng dậy.
Anh nhìn Lâm Tiêu rồi nói: "Tiêu Tiêu, Thanh Anh cô ấy vẫn chưa kết hôn. Cô ấy là một người mẹ đơn thân, hơn nữa những việc này không liên quan gì đến em. Anh mong rằng sau này em không cần phải xen vào chuyện của anh, mà em cũng không có tư cách quản."
Lâm Tiêu nghe xong lập tức trợn tròn hai mắt.
Lâm Tiêu kinh ngạc nhìn Nguyễn Hạo Thần, cô ta là vị hôn thê của anh, Tô Thanh Anh là cái thá gì chứ?
Nước mắt lấp lánh trong mắt, cô ta giữ chặt cánh tay anh, đôi môi đỏ mọng khẽ run lên.
“Thần, anh đừng quên, em là vị hôn thê của anh. Tô Thanh Anh là người phụ nữ đã có con rồi, anh thích ai cũng được vì sao cứ nhất định phải là cô ta?”
Hơn nữa, Tô Khiết đã chết nhiều năm như vậy. Cho dù trong lòng anh nhớ thương cô ta, bây giờ lại yêu một người mẹ đơn thân. Rốt cuộc anh đặt em ở vị trí nào?
Em làm bạn với anh nhiều năm như vậy, chẳng lẽ thật sự còn thua một người đã chết và một người mẹ đơn thân ư?
Vì anh, em, em nằm trên giường bốn năm, kết quả anh lại yêu Tô Khiết. Cô ta qua đời, em làm bạn với anh năm năm, bây giờ anh lại đi yêu một người mẹ đơn thân, làm sao em có thể chấp nhận nổi chuyện này?
Mọi người đều biết em là vị hôn thê của anh, nhưng anh chưa từng coi em là vợ chưa cưới của mình. Em đã vì anh mà trả giá nhiều như vậy, tại sao anh vẫn đối xử tàn nhẫn với em như vậy?"
Những lời cuối cùng, Lâm Tiêu gần như hét lên.
Đôi mắt đỏ ngầu trông rất đáng sợ, đồng thời lại khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên.
Nhiều người đã nhìn Nguyễn Hạo Thần với ánh mắt trách móc, đúng là một tên cặn bã!
Tô Thanh Anh và Tô Cảnh Nhạc không nói gì, chỉ lặng lẽ xem trò hề này, chút chuyện này đã là gì?
Còn kém xa so với những chuyện mà Lâm Tiêu đã gây ra cho cô. Đã bao giờ cô ta cảm nhận được tư vị bị lời nói kích thích đến nỗi nôn ra máu chưa?
Chưa từng cảm nhận đúng không?
Bây giờ mới chỉ bắt đầu đã không thể chịu đựng được rồi, vậy tiếp theo thì chơi thế nào được nữa?
Cô đứng dậy, hai tay khoanh trước ngực, trên khuôn mặt nở nụ cười hờ hững, xen lẫn chút mỉa mai.
"Lâm Tiêu, Thần đã không còn yêu cô từ lâu. Rõ ràng chính cô quấn lấy anh ấy, kết quả cô đều nhận hết mọi công lao về mình, chẳng lẽ cô không cảm thấy buồn cười sao? Hơn nữa đã nhiều năm như vậy, cô ăn uống tiêu xài đều là của anh, chẳng lẽ còn chưa vừa lòng?"
"Tô Thanh Anh, cô nói bậy, Thần vẫn yêu tôi, anh ấy sẽ không bao giờ yêu cô. Anh ấy là người rất ghét sự phản bội, cô đã có con trai, tức là cô cũng giống Tô Khiết lúc trước phản bội anh ấy!"
Nói đến đây, Tô Thanh Anh nhớ tới đứa nhỏ đã chết, sắc mặt không khỏi lạnh đi vài phần.
Cũng may lúc đó, con của Lâm Tiêu cũng bị sảy. Nếu không khi vừa về nước cô đã lập tức đi tìm cô ta để tính sổ. Không, chính Nguyễn Hạo Thần là người đã khiến đứa trẻ này bị sảy, là anh đã kêu người đưa mình lên bàn mổ.
Tô Thanh Anh nhớ lại cảnh đó, cô chỉ cảm thấy rất tàn nhẫn. Lúc ấy, bản thân chỉ có thể nhìn bác sĩ lấy đứa nhỏ ra khỏi người mình, thật quá tàn nhẫn!
Tô Cảnh Nhạc thấy sắc mặt cô không ổn, bàn tay nhỏ nắm lấy tay cô rồi siết chặt, làm như vậy khiến Tô Thanh Anh tỉnh táo lại.
Mấy người phục vụ bên cạnh đang bưng món ăn, trông thấy tình cảnh này thì chỉ biết đứng chờ một bên, đặt lên không được mà bưng xuống cũng không xong, thực sự rất khó xử.
Cô mím khóe môi rồi lắc đầu với Tô Cảnh Nhạc, dùng môi ngữ nói mình không sao.
"Xin lỗi hai vị, tôi đi trước vì còn có việc phải làm. Hai vị cứ từ từ giải quyết chuyện giữa hai người. Tổng giám đốc Nguyễn, tôi rất mong chờ câu trả lời của anh."
Cô nở một nụ cười xấu xa với Nguyễn Hạo Thần. Bất kể ai nhìn thấy nụ cười đó cũng không nhịn được mà đắm chìm trong đó.
Nguyễn Hạo Thần: “...”
Bây giờ cuối cùng anh đã hiểu tại sao Tô Thanh Anh lại nói như vậy. Chẳng qua chỉ vì muốn chọc tức Lâm Tiêu.
Tô Thanh Anh rời đi cùng Tô Cảnh Nhạc, Lâm Tiêu muốn chạy tới kéo cô lại, nhưng Nguyễn Hạo Thần đã ngăn cô ta lại.
"Tiêu Tiêu, em bình tĩnh một chút."
"Mọi chuyện đã phát triển đến mức này rồi, làm sao em có thể bình tĩnh được đây? Em hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi!"
Nguyễn Hạo Thần cau mày, lấy tiền ra thanh toán rồi lập tức kéo Lâm Tiêu ra khỏi nhà hàng.
Trên xe, Lâm Tiêu ôm cánh tay anh, giọng nói xen lẫn một chút sợ hãi.
“Thần, có phải anh muốn có một đứa con đúng không? Chúng ta sinh một đứa được không? Em có thể đi làm thụ tinh trong ống nghiệm, tạo ra một đứa con thuộc về chúng ta, được không?"
Nguyễn Hạo Thần cáu kỉnh hất tay cô ta ra, giọng điệu càng thêm nóng nảy: "Lâm Tiêu, rốt cuộc em muốn ầm ĩ tới khi nào thì mới hài lòng? Bây giờ không phải chuyện đứa nhỏ, mà là anh đã không còn yêu em nữa. Em muốn cái gì anh đều có thể cho em, chỉ có duy nhất chuyện tình cảm là không được!"
"Nhưng em chỉ muốn tình cảm của anh, em không muốn thứ gì khác. Thần, anh không còn yêu em nữa, chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa. Chúng ta làm quen lại một lần nữa được không? Anh không thích em ở chỗ nào em có thể sửa, van anh đừng hết yêu em!
Anh biết không, em đã ở bên cạnh anh rất nhiều năm, đã trở thành thói quen, không có anh căn bản em không sống nổi!"
Lâm Tiêu bật khóc, ôm chặt lấy anh không chịu buông.
Nguyễn Hạo Thần nhìn về phía trước, ánh mắt dần trở nên sâu hơn.
Anh nghĩ đến cuộc hôn nhân kéo dài bốn năm với Tô Khiết. Có phải cô cũng đã quen với việc yêu mình rồi hay không?